Phương Địch Hoa vốn nổi tiếng là người hung dữ, đanh đá nên không sợ người ta nói mình độc ác hay gì gì đó, nếu như ra tay mà không đánh đối phương hết sức thì còn có thể bị coi thường, thỉnh thoảng lại đến trêu chọc thăm dò điểm mấu chốt của mình nữa.
Bởi vì Phương Địch Hoa hung hãn, những vị khách chính nghĩa khác cũng không dám lớn tiếng nói trước mặt mọi người là: "Tống Xuân Phương thật đáng thương, người ta đã nhận sai rồi, đừng giày xéo người ta như vậy nữa."
Tay trái Lâm Thù nắm tay Điềm Điềm, tay phải nắm tay Phán Phán, chân cô đi đôi giày vải mới làm xong, ba người đứng ở đầu ngõ nhìn đám đông tràn ngập trong sân phơi từ xa.
Mặc dù không nhìn thấy được vẻ mặt thảm hại của Tống Xuân Phương nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng xả giận được cho nguyên chủ!
Cô cảm thấy dường như có một xiềng xích vô hình bị phá vỡ, toàn thân cô cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu.
Có người làm chỗ dựa cho mình!
Kiếp trước từ sau khi bà nội qua đời cô chưa bao giờ được hưởng thụ sự yêu mến của người thân, bây giờ mới có Phương Địch Hoa khiến cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc!
Mẹ chồng tốt quá đi mất, mình nhất định phải hiếu thảo với bà!
Ừm, đôi giày thứ hai làm cho mẹ chồng đi.
"Vợ thằng ba, đi thôi, sắp chết đói ngoài đồng rồi. Mẹ chúng ta… giày mới, em, em mang đôi giày mới của chị à?" Chị dâu hai đói bụng đến mức không chịu được chạy về nhà tìm đồ ăn, liếc thấy đôi giày mới trên chân Lâm Thù.
Lâm Thù cười vô cùng xinh đẹp, lắc lắc chân, giọng ngọt ngào nói: "Đúng rồi, chị dâu hai, là giày mới đấy, có đẹp không?"
Tâm trạng cô rất tốt, làn da trắng hồng, dung mạo xinh đẹp, nụ cười khiến cô rực rỡ như ánh mặt trời.
Chị dâu hai Lục không thể tin nổi nhìn nụ cười khoe khoang của Lâm Thù, một con nhỏ gan còn nhỏ hơn cả chuột mà lại dám mang giày của cô ta!
Bộ dạng tươi cười kia thật chói mắt!
Trong lòng cô ta bị thủng tám trăm lỗ như ngó sen. Cô ta ở trước mặt người khác hay cười, không thường xuyên xé mặt cãi vã với người khác, nhưng trước giờ nguyên chủ vẫn luôn nhát gan sợ hãi cho nên thật ra cô ta cũng dám mắng vài câu.
Giọng điệu của cô ta trở nên hung hãn: "Vợ thằng ba, chị nhờ em làm giày giúp, sao em lại dám mang? Cởi ra cho chị!"
Cô ta giơ tay muốn cướp.
Điềm Điềm và Phán Phán đồng loạt trừng đôi mắt to tròn nhìn chị dâu hai Lục, sao bác ấy dám bắt nạt mẹ!
"Oa!" Phán Phán bật khóc, để xem cháu khóc lớn gọi bà nội đến xử lý bác!
Chị dâu hai Lục không xem trọng cậu bé: "Im miệng! Khóc cái gì?"
Chị dám hung dữ với con trai tôi à?
Tôi còn chưa kịp so đo với chị chuyện chị ức hϊếp nguyên chủ mà ngược lại chị đã nhảy ra ngoài tìm kiếm sự tồn tại với tôi à?
Chị vẫn còn xem tôi là nguyên chủ trước kia để mặc chị chà xát, đè bẹp, bóp nắn sao?
Lâm Thù nhìn mẹ chồng đi đến từ ngõ hẻm bên kia, cô lập tức nhíu đôi mày thanh tú, cái miệng anh đào bẹt lại, vành mắt nhanh chóng đỏ lên: "Chị dâu hai, em, chị đừng hung dữ như vậy."
Điềm Điềm hét lớn: "Bà nội ơi, bà mau đến đi!"
Chị dâu hai Lục tức giận nói: "Mày có la rách cổ họng thì bà nội mày cũng không nghe thấy dâu."
Lúc đó mẹ chồng đi theo thím Lý, mới đầu bọn họ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, sau đó có người thở hổn hển như chó chạy về ruộng báo tin. Bà già Thường gào cuống họng lên khóc rống, mấy người phụ nữ khác cũng đã biết chuyện gì xảy ra.
Chị dâu hai Lục cũng muốn đi theo xem trò vui nhưng chị dâu cả và đội trưởng không cho đi, cuối cùng cô ta khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ cơm mới xin về nhà.
Lúc này chắc chắn mẹ chồng đang ở đại đội, không thể về được.
Phương Địch Hoa nghe thấy tiếng của cháu trai và cháu gái, bước chân càng nhanh hơn. Khi nhìn thấy con dâu hai đang lôi kéo con dâu ba, bà quát lớn một tiếng: "Chị đang làm gì vậy?"