Ai lại dám bịa đặt chuyện con dâu ba của bà, Tống Xuân Phương và những người kia đều chính là tấm gương sống.
Bà chỉ vào hai cha con ông già Thường và Thường Đại Chí: "Cô ta nhận lỗi, hai người chịu trách nhiệm đếm."
Phương Địch Hoa cảm thấy mình nói rất có đạo lý, không tái diễn lại hành động đánh thành đầu heo với hai người bọn họ, cũng không để bọn họ tiến lên vả miệng xin lỗi, chỉ là đi theo bày tỏ thái độ mà thôi.
Khuôn mặt già nua của ông già Thường đỏ bừng, ông ta cảm thấy da mặt mình như bị xé ra và giẫm xuống đất.
Sắc mặt của Thường Đại Chí càng trở nên tím tái hơn.
Thím Lý: "Bà hai, phải đến đại đội nhận tội à?"
Ông già Thường vội vàng nói: "Giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ! Chỉ cần đội sản xuất là được rồi."
Dưới đại đội còn có năm đội sản xuất khác, không thể vứt mặt mũi như vậy được.
Mặc dù xin lỗi trong đội sản xuất sẽ truyền đi toàn bộ đại đội đều biết, nhưng cũng không có nhiều người xem, cũng bớt xấu hổ hơn.
Thường Đại Chí ngoan cố không chịu, nếu vậy thì liệu sau này anh ta có thể ngẩng đầu bước đi được không?
Không được?
Phương Địch Hoa cười lạnh nói: "Không xin lỗi? Vậy thì cứ dây dưa đi, mỗi lần nhìn thấy bọn họ là tôi sẽ đánh! Cứ hễ gặp ai tôi cũng sẽ nói với họ rằng mấy người chuyên tung tin bịa đặt hại người, tôi nhất định sẽ khiến cho mấy nhà các người không ngẩng đầu lên nổi trong toàn đại đội và công xã!"
Cứ để nam nữ già trẻ quanh thôn đều biết nhà họ Thường thích bịa chuyện, tung tin đồn thất thiệt, xem ai dám kết hôn với nhà họ!
Ai lại thích cưới một cô con dâu chuyên gây rắc rối?
Ai lại thích gả vào một gia đình lắm chuyện?
Chồng và cha mẹ chồng của mấy người phụ nữ khác nghe thấy vậy lập tức lo lắng, nhao nhao hét lên: "Bọn tôi đồng ý xin lỗi, bọn tôi đi ngay!"
Mẹ già của Vương mặt rỗ thậm chí còn tiến lên tát vào miệng con dâu, nhéo lỗ tai, kéo tóc yêu cầu cô ta nhanh chóng xin lỗi.
Mẹ của Lưu Côn cũng cầm cành mận gai nhà mình quất thẳng lên người con dâu mình.
"Thứ đàn bà phá của, không đi làm việc thì cũng đừng đi bịa đặt gây họa trong nhà chứ, nhà họ Lưu đúng là xui tám đời mới gặp phải loại như cô!"
"Mau nói xin lỗi! Đừng nghĩ để nhà họ Vương cũng phải xấu hổ theo cô!"
Nếu thật sự đến đại đội, công xã gây chuyện thì đến lúc cả nhà sẽ không còn mặt mũi nào làm người nữa, ngay cả họ hàng cũng mất mặt theo.
Thời buổi này nếu như bị người ta coi thường đánh thì người khác sẽ không thông cảm cho tình trạng của người bị đánh mà chỉ nói đáng đánh, đánh mạnh vào.
Đến giữa trưa, Tống Xuân Phương và mấy người phụ nữ khác bị nhà mình khiêng ra sân phơi của đội sản xuất, họ đứng cạnh nhau trên bục, cúi đầu tự tát mình và xin lỗi.
Tất cả các xã viên của đội sản xuất bên dưới đều đến xem trò vui, nam nữ già trẻ đông như kiến, còn náo nhiệt hơn cả lúc xem kịch dịp Tết.
Có người hét lên: "Không nghe thấy gì cả, nói to lên! Dùng sức khi các người thoải mái tán gẫu bịa đặt người khác mà nói!"
"Vợ của Thiệu Đường là một người tốt như vậy, vốn là người nhút nhát rồi mà những kẻ ác độc này còn tung tin đồn về cô ấy, không phải là muốn ép chết cô ấy sao?"
"Đúng vậy, lòng dạ thật đen tối!"
Tống Xuân Phương tát đến cái thứ hai mươi mốt thì ngất đi, Phương Địch Hoa không hề nương tay, gội một thùng nước lên người cho cô ta tỉnh rồi tiếp tục tát.
Cái gì mà khoan dung độ lượng?
Con khỉ khô!
Sao lúc mấy tên khốn này đứng sau tường nhà bà bịa đặt lại không nghĩ đến cái này?
Ai nhảy ra ngoài sẽ bị bà đánh!
Nếu các người cho rằng Tống Xuân Phương đáng thương thì để cho cả thôn tung tin đồn về các người đi, để các người đi ra ngoài không ngẩng đầu lên được, đi ra ngoài bị người khác chỉ trỏ xem mấy người có còn thương hại cô ta không!