Thím ấy mang tới cho Phương Địch Hoa hai con vịt con lông mềm như tơ, trong nhà có một con vịt lớn, hai con vịt con này có thể theo nó ra ngoài xuống nước tìm cái ăn mà ăn.
Thím ấy còn mang tới cho Phương Địch Hoa hai con gà mái đẻ trứng, một con là của nhà mình, con còn lại là của nhà mẹ thím ấy ở thôn phía sau.
Trong nhà mẹ thím ấy cũng nuôi nhiều gà, bình thường luôn ấp ra gà con đổi cho hàng xóm.
Phương Địch Hoa trả tiền cho thím ấy theo giá thị trường, thím Lý không muốn chiếm lời vài ba hào.
Thím ấy cười nói: "Bà hai, bình thường một con gà cũng chỉ lời hai hai hào, tôi không thể kiếm lời của bà được."
Nhà của mình còn là năm đó nhà họ Lục cho đấy.
Phương Địch Hoa nói: "Anh em ruột còn phải tính rõ ràng, tôi chỉ là hàng xóm, càng phải tính toán rõ ràng."
Bà không tùy tiện chiếm lời của người ta, anh chiếm lời của người ta, sau này không phải trả nhân tình sao?
Huống chi hiện tại bà không thiếu tiền, mỗi tháng con thứ ba của bà... Ngực Phương Địch Hoa đau xót, sắc mặt lập tức khó coi, cố gắng nhét tiền cho thím Lý.
Thím Lý đành phải nhận trước.
Phương Địch Hoa mang theo gà cầm hai con vịt con về nhà, muốn kêu Lâm Thù lấy dây thừng buộc gà mái vào ổ gà mấy ngày rồi lại thả ra, để chúng nó quen ổ, tránh cho chạy về nhà cũ.
Bà nhìn thấy Lâm Thù ngồi ở chỗ đó, cúi đầu, cái được cái không mà băm rau dại, cả người như mất hồn.
Phương Địch Hoa giật mình.
"Vợ thằng ba?"
Lâm Thù đang nghĩ xem phải đào hố cho Tống Xuân Phương thế nào, cho cô ta một trận ra trò thì bị mẹ chồng lớn giọng làm giật mình: "Á, mẹ, mẹ về rồi sao?"
Hiện tại Phương Địch Hoa không dám lớn tiếng với cô, sợ kí©h thí©ɧ cô: "... Con băm rau dại mẹ cầm về đấy."
Lâm Thù: "À, đúng vậy, con quên. Mẹ, cơm đã xong rồi."
Phương Địch Hoa thu xếp cho gà vịt xong, nhìn thấy một con gà mái nhà mình vậy mà nằm trong ổ không giống như đẻ trứng mà là muốn ấp trứng. Bà cầm gà mái lên móc móc phía sau mông, phát hiện nó vốn dĩ không có trứng, vậy là đang ấp rồi.
Bà lại kêu Lâm Thù lấy dây thừng tới, buộc con gà mái này lên tàng cây, không cho nó ngồi cạnh ấp, cơ bản hai ba ngày sẽ vượt qua mà tiếp tục đẻ trứng.
Lúc Lâm Thù cầm dây thừng thuận tay dụi mắt, đôi mắt to trong veo như nước kia lập tức đỏ hồng, lông mi ướt nhẹp.
Phương Địch Hoa thấy mà giật thót một cái, trái tim cũng siết lại: "Vợ thằng ba, có phải con muốn về thăm nhà mẹ đẻ không?"
Không có chồng, ở nhà chồng không có ai tâm sự, nhất định sẽ khó chịu nhỉ?
Lâm Thù hơi cúi đầu, rũ hàng mi dày. Chị cả và chị hai của nguyên chủ một người ở tỉnh thành một người thành phố, bà nội cũng đã mất, cô về nhà mẹ đẻ không có ai để tâm sự, sẽ chỉ bị mẹ ruột lải nhải bị những người khác chế giễu.
Cô lắc đầu: "Không về ạ."
Phương Địch Hoa hỏi: "Vậy con muốn tìm ai trò chuyện? Nếu không mẹ cho con năm đồng, con vào nhà dì hai trong thành phố thử xem?”
Lâm Thù cũng lắc đầu.
Phương Địch Hoa đưa ra mấy đề nghị liên tiếp Lâm Thù đều lắc đầu, bà cũng hết cách.
Lâm Thù hơi cúi đầu, không đối mặt với Phương Địch Hoa, bởi vì lời muốn nói khiến cho ngón chân của cô chạm đất: "Mẹ, mặc kệ cha bọn trẻ có về hay không, đời này con cũng sẽ không tái giá, đời này con đều là con dâu của mẹ."
Phương Địch Hoa khẽ giật mình, không ngờ con dâu dám nói lời này.
Đột nhiên trong lòng bà có một loại cảm xúc khó tả. Vốn dĩ bà và ông nhà đều cho rằng Lâm Thù không thủ tiết được, nhất định sẽ muốn tái giá, nhưng không ngờ người ta lại nói rõ là không tái giá.
Nếu Lâm Thù nói muốn tái giá, nhất định bà sẽ khó chịu, nhưng bây giờ Lâm Thù nói không tái giá, bà cũng không thoải mái. Cô vợ nhỏ trẻ măng thủ tiết cả đời cũng quá phong kiến rồi.