Hai mắt Tống Xuân Phương lập tức sáng lên, dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi cô to gan đoán, chính là như cô nghĩ.
Người đàn bà kia ôi một tiếng, liên tục xua tay: "Không thể nào, không thể nào!"
Tống Xuân Phương tỏ vẻ đắc ý mình mở thiên nhãn, khinh miệt nói: "Không thể nào sao? Cô cứ chờ mà xem, bây giờ Lục Thiệu Đường chết rồi, sau này cô vợ nhỏ còn có thể sinh tiếp."
Lâm Thù ở trong phòng đâm mạnh cái dùi vào đế giày. Cô quyết định phải cho Tống Xuân Phương mồm miệng dơ bẩn này nằm thêm mấy ngày nữa!
Không nằm nửa tháng thì Lâm Thù cô sẽ đâm đầu xuống đất!
…
Lời tác giả:
Sau khi lớn tuổi về hưu, có người muốn viết sách lập truyện cho bà Lâm, hỏi bà chuyện đắc ý nhất là gì.
Lâm Thù cười tới cực kỳ tùy tiện: Trẻ tuổi dựa vào mẹ chồng, lớn tuổi dựa vào con cái, tôi không cần làm gì hết, nằm mà thắng.
Người họ Lục nào đó vẻ mặt nghiêm túc nghe lén ở bên cạnh: ??? Không ngờ không có chuyện của mình?
…
Lâm Thù mặt mày bình thản nghe Tống Xuân Phương ở phía sau bịa đặt, cố nén xúc động muốn bưng một chậu nước cọ nồi dội lên người bọn họ. Cho người xấu không gian phát triển, chờ miệng của cô ta xấu tới trình độ nhất định có thể đánh thật nặng đúng không?
Cho đến khi bọn họ giải tán, Lâm Thù thấy sắc trời cũng đã gần tới giờ thì bắt đầu nấu cơm, vẫn là bột ngô trộn với một chút bột mì mịn, nặn thành bánh bột ngô.
Hôm nay không có bí rợ chỉ có thể làm dưa muối, mầm hương xuân vụn và sợi dưa muối.
Mầm hương xuân lúc ngắt vào mùa xuân có rất nhiều lá non, ăn không hết thì dùng muối ăn vò cho mềm rục sau đó tích trữ trong bình ăn từ từ.
Mầm hương xuân trộn với trứng gà chiên cá bột rất ngon, đáng tiếc lúc này trong nhà không có điều kiện đó, cô chỉ có thể nuốt nước miếng.
Trong thôn có vài nhà cách hơi xa, trưởng đội sản xuất sẽ không cho mọi người quay về dùng cơm, hoặc là có người đưa cơm, hoặc là về nhà nấu cơm mang theo, hoặc là dứt khoát mang lương khô, dù sao mùa hè cũng không sợ đồ ăn nguội lạnh.
Lục Bình, Lục An và Lục Thúy Thúy đang học tiểu học ở đại đội, giữa trưa bọn nhỏ có thể trở về ăn cơm, có điều mấy ngày hôm trước nguyên chủ nằm hờn dỗi không nấu cơm, Phương Địch Hoa cũng kêu bọn nó mang cơm theo.
Bọn nó phát hiện về nhà cũng không có đồ ăn ngon, mang cơm cùng lắm là nguội một chút, ăn xong còn có thể chơi ở bên ngoài nên giữa trưa cũng không về.
Lục Bình hiểu chuyện, buổi trưa cơm nước xong xuôi sẽ dẫn theo em trai đi cắt cỏ đưa tới sân chăn nuôi gia súc của đại đội để kiếm mấy công điểm.
Lục Thúy Thúy lại càng chỉ có sáng tối ở nhà, bình thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, giống như chỉ là một khách qua đường.
Hôm nay Phương Địch Hoa vẫn trở về mang cơm như cũ.
Bà vác theo một cái giỏ cực lớn, bên trong căng phồng, bên ngoài đặt một lớp rau dại, ngoài ra còn có các loại mầm bầu bí và rau cải mang cho Lâm Thù.
Phương Địch Hoa tùy tiện vứt rau dại xuống đất, sau đó lấy đồ đựng trong giỏ lớn ra, ôm lên bước nhanh vào trong phòng cất kỹ.
Lâm Thù đang định diễn tiết mục kịch cô vợ nhỏ bị khinh bỉ cho mẹ chồng xem nhìn bóng lưng của Phương Địch Hoa sửng sốt một chút, bà giấu bảo bối gì vậy?
Lâm Thù nghe thấy mẹ chồng làm sột soạt ở trong phòng thì cầm một con dao hỏng ngồi trên băng ghế nhỏ, lót một đống rau nát bắt đầu băm rau dại, băm nát trộn với trấu cám buổi tối cho gà vịt ăn.
Phương Địch Hoa đi ra liếc nhìn Lâm Thù băm rau dại, đột nhiên cảm thấy không đúng. Con dâu vô cùng yên lặng, hình như... không vui?
Nhìn thấy mầm bầu bí lại không vui sao?
Lúc này thím Lý ở bên cạnh tới đây đưa gà vịt, Phương Địch Hoa lập tức đi qua chào hỏi.
Vịt mái nhà thím Lý vừa mới ấp một ổ vịt con, bản thân thím ấy giữ lại năm con, còn lại thì đổi cho mấy người hàng xóm.
Xung quanh Lục Gia Trang nguồn nước dồi dào, các thôn dân thích nuôi mấy con vịt ngỗng trắng, không tốn lương thực cũng có thể ăn trứng vịt trứng ngỗng.