Thật ra do thân phận và nhân duyên của cha Lục ở Lục Gia Trang, ông muốn cái gì, chỉ cần không quá đáng thì rất nhiều người còn nhớ tình cũ sẽ đưa cho ông.
Hộ gia đình từ bên ngoài tới ghen tị với sân rộng nhà ông, hầu hết người làm cũ cũng không ghen tị, trái lại biết ơn nhà họ Lục cho bọn họ nhà cửa, còn thổn thức người cao quý như ông hai bây giờ lại ở nhà nhỏ xuống ruộng chịu khổ chung với bọn họ.
Nghe nói Phương Địch Hoa muốn trồng rau, lập tức có đám con dâu mẹ chồng đưa mầm rau cho bà, chỉ cần là loại mà trong nhà có thì đều đào tới đưa cho bà.
Phương Địch Hoa cũng không lấy không, bảo sau này thu hoạch sẽ chia cho bọn họ một chút.
Dùng lương thực và trứng gà đổi thì không được, nhà bà còn phải ăn đấy.
Mấy thứ rau cải này ăn nhiều ăn ít cũng không sao cả.
Hàng xóm ở phía Tây - thím Lý cố ý chạy tới hỏi: "Bà hai, bà có muốn bắt mấy con gà đẻ trứng không? Trồng rau thu hút sâu, gà sẽ không thiếu thức ăn, nuôi thêm mấy con đi."
Hiện tại trong nhà Phương Địch Hoa chỉ có ba con gà mái và một con vịt, trong nhà không được ăn bao nhiêu quả trứng gà.
Phương Địch Hoa có chút do dự, gà vịt mùa đông phải ăn lương thực, nuôi nhiều không có lời.
Đôi mắt to đen bóng của Phán Phán và Điềm Điềm vụt sáng nhìn bà, Điềm Điềm non nớt nói: "Bà nội, nuôi gà đẻ trứng làm bánh bí rợ bột ngô đi, cha thích ăn."
Phương Địch Hoa vốn dĩ còn đang do dự nghe thấy vậy lập tức mềm lòng, thoải mái nói: "Bắt! Nhà các cô có nhiều thì cho tôi hai con, vịt cũng lấy hai con, lát nữa tính tiền cho cô."
Thím Lý cười: "Cho bà hai hai con gà còn lấy tiền làm gì."
Phương Địch Hoa nói: "Nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu."
Tất cả mọi người bận rộn thím Lý cũng không nói chuyện phiếm nữa.
Phương Địch Hoa nhìn thoáng qua Lâm Thù ngồi xổm dưới đất vui vẻ đếm rau mầm rau cải các loại, trong lòng thở dài. Chồng không còn cô cũng khó chịu theo, tìm chút chuyện để làm dù sao cũng đỡ hơn nằm trên giường gạch nửa sống nửa chết.
Phương Địch Hoa dựa theo kinh nghiệm biết được những người tâm nhãn nhỏ bị kí©h thí©ɧ mạnh sẽ dễ phát điên, gần như thôn nào cũng có người như vậy, đặc biệt là con dâu ba càng nhạy cảm hơn người ta, nói chuyện với cô mà không nói rõ ràng thì cô sẽ nghĩ theo chiều hướng xấu.
Còn nhớ lúc con dâu ba vừa mới gả tới, hôm đó phơi lúa mạch, có gà ở đây ăn vụng, còn có con chó đuổi theo con vịt tới quấy rối đại tiện, Phương Địch Hoa tức giận nên đánh chó mắng gà, kết quả con dâu ba trốn tránh gạt lệ nửa ngày, câu cuối cùng, cô cho là mẹ chồng đang mắng mình!
Đúng là...
Có điều sao bây giờ trông khác vậy?
Mặc dù không nói là mặt mày hớn hở nhưng cũng lông mày giãn ra, trong mắt mang ánh sáng, không hề có dáng vẻ bi thương, lại càng không mềm yếu chùn chân như lúc trước.
Trước kia người ta nhìn cô một cái, cô cũng không dám nhìn người ta, lập tức tránh né cứ như ánh mắt của người ta cắn người.
Bây giờ xem cô kìa, cô dám bình tĩnh mà nhìn người ta, tròng mắt đen nhánh, lặng yên như đang cất giấu điều gì.
Tóm lại Phương Địch Hoa cảm giác rất rõ ràng, chỗ nào của con dâu ba cũng khác.
Nấu cơm ngon hơn, chú ý hơn, người cũng sáng sủa hơn, tay chân còn trở nên nhanh nhẹn, hơn nữa bắt đầu quan tâm việc ăn uống trong nhà, vậy mà chủ động yêu cầu trồng rau.
Cô đối xử với con nhỏ cũng khác, trước kia cô luôn thuận theo bọn trẻ, vốn dĩ không biết dạy dỗ bọn trẻ, bây giờ nghe cô và bọn trẻ ở chung lại có thể nói ra đạo lý của người làm công tác văn hóa.
Thế này... không phải là thật sự giống như ông nhà nói, linh hồn của con thứ ba nhập lên người cô chứ?
Nếu không sao cô thay có thay đổi lớn như vậy?
Lâm Thù lập tức cảm thấy mẹ chồng tràn ngập đánh giá mà nhìn mình, cô hiểu chuyện gì xảy ra. Cô và nguyên chủ quá khác nhau khiến cho bà nghi ngờ!