Đó là món trang sức bằng vàng còn sót lại của người mẹ mắt mù của ông, là con thứ ba tìm về, đến nay ông còn cất giữ.
Nhớ tới mẹ già, nhớ tới con thứ ba, ngực cha Lục quặn đau từng cơn.
Dạo gần đây ông nhìn thấy cái gì cũng có thể nghĩ tới cha mẹ và con thứ ba, nhìn vật nhớ người cùng lắm cũng chỉ có vậy.
Trên đời này còn gì khiến người ta càng đau đớn lo lắng hơn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ.
Haiz.
Người già múc nước, hóng mát bên cạnh giếng nhao nhao chào hỏi cha Lục.
Cha Lục hơi gật đầu, cũng không lên nổi tinh thần để nói chuyện.
Chị dâu hai Lục nhìn thấy cha Lục trở về thì lập tức lại gần: "Cha, vợ thằng ba nó kỳ lạ lắm."
Cô ta bla bla nói một tràng, muốn khiến cha Lục tin rằng Lâm Thù bị quỷ nhập vào người.
Cha Lục nghe xong thì trán lập tức căng lên. Tuy rằng trời sinh tính tình con dâu ba nhạy cảm mềm yếu, nhưng thật ra con người phúc hậu chịu khó, con dâu hai này... ngoài mặt lời ngon tiếng ngọt, sau lưng lại ngáng chân.
Haiz, lúc trước khi xem mắt cũng không biết việc này.
Cha Lục không lên tiếng, vác cái cuốc đi về nhà.
Chị dâu hai Lục ở bên cạnh ông bla bla không ngừng, khiến ông phiền tới mức đầu nổi cục. Chú em chồng của cô không còn, cô không có một chút đau buồn nào sao? Còn mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống, khoe khoang cái gì?
Bình thường cha Lục không nói nhiều, nhưng trong lòng ông sáng như gương. Tin tức của con thứ ba truyền về, ai thật sự đau lòng ai giả vờ giả vịt, ông thấy rõ ràng.
Nhưng ông là cha chồng, sẽ không tùy tiện trò chuyện với con dâu, càng sẽ không răn dạy cô ta.
Lúc đi tới cửa sân bên dưới lầu, chị dâu hai Lục còn nói: "Cha, con thấy tám phần là vợ thằng hai nghe người ta nói gì đó, không chừng là muốn tiền rồi."
Tám trăm đồng tiền an ủi người nhà kia!
Ai lại không muốn?
Cô ta cũng muốn!
Chị dâu hai Lục nói: "Cha, cha nói xem có phải vợ thằng ba... có ý nghĩ gì không, có lẽ nó đã để ý người nào từ lâu rồi hả? Nghe nói trong thôn bà ngoại nó có một người đàn ông, bà ngoại nó..."
Thấy cô ta càng nói càng kỳ cục, cha Lục nặng nề tằng hắng một cái ngắt lời cô ta, bước chân nhanh hơn đi vào trong sân.
Vốn dĩ ông cho rằng con dâu ba vẫn còn nằm hờn dỗi trên giường gạch, kết quả đi qua tường xây làm bình phong ở cổng phát hiện cô đang làm luống rau ở đó với con dâu cả!
Bước chân của cha Lục dừng lại, việc này... có gì đó là lạ.
Không nói gần đây mỗi ngày con dâu ba nằm hờn dỗi, chỉ dựa vào việc lúc trước cô không hề quan tâm tới công việc trồng rau trồng trọt trong nhà, đều là người khác trồng cái gì thì cô ăn cái đó.
Nhìn thấy cha Lục trở về, chị dâu cả Lục và Lâm Thù chủ động chào hỏi, Phán Phán và Điềm Điềm đang bận rộn gõ cục đất giúp cũng chạy tới "Ông nội, ông nội".
Hai đứa bé rất thân với ông nội, ông nội chẳng những biết kể chuyện, còn dễ nhìn lại dễ ngửi.
Hai đứa bé xem ảnh chụp cảm thấy cha rất giống với ông nội nên cũng đặc biệt thân thiết với ông nội.
Mặc dù cha Lục đã gần sáu mươi rồi, nhưng dáng người ông gầy gò, không hút thuốc lá biết vệ sinh, trên người không có hơi thở của người già, từ ngũ quan có thể nhìn ra dáng vẻ anh tuấn hồi còn trẻ, hơn nữa do ông đọc sách từ nhỏ nên có một loại khí chất nho nhã trầm tĩnh, so với hầu hết thanh niên cũng sạch sẽ dễ nhìn hơn.
Thật ra khí chất của Lục Thiệu Đường và cha Lục có sự khác biệt rất lớn, cha Lục thuộc loại anh tuấn, ngũ quan của Lục Thiệu Đường thì thâm thúy lập thể hơn. Anh kế thừa ưu điểm của cha mẹ, Phương Địch Hoa khung xương lớn, mũi cực kỳ cao, hốc mắt cũng sâu, Lục Thiệu Đường thì mũi cao thẳng, xương lông mày cao, mày rậm đen, hốc mắt sâu.