Kiếp trước Lâm Thù sinh ra trong một thành phố nhỏ vào năm 95, cha mẹ đều là vợ chồng công nhân viên, bà ngoại cũng có lương hưu, từ nhỏ cô đã chưa từng trải qua cuộc sống cực khổ, cũng chưa bao giờ dùng lò đất của nhà nông.
May mà có ký ức của nguyên chủ nên cũng không khó lắm. Vả lại kiếp trước vì lý do cơ thể nên cô không thể vận động mạnh mà thích yên tĩnh đọc sách vẽ tranh nấu cơm, vì vậy khả năng nấu nướng không tệ.
Cô múc một gáo bột ngô, đây là lượng để hấp một nồi lớn.
Lương thực ở nông thôn thông thường đều được nghiền nát bằng cối xay hoặc cối nghiền rồi sàng lại, vì vậy không được mịn như khi xay bằng máy móc hiện đại, bột ngô vừa cứng vừa thô còn rát cổ họng.
Lâm Thù suy nghĩ một chút rồi trộn một ít bột lúa mì vào trong, độ sánh của bột lúa mì có thể làm hương vị của bột ngô đỡ hơn một chút.
Ngoài ra cô còn làm cho bọn nhỏ mấy cái bánh cuốn bột mì mịn.
Khẩu phần lương thực trong nhà chủ yếu là ngô, khoai lang, cao lương, gạo kê, ngoài ra còn có chút lúa mì và những thứ khác.
Bình thường bột mì được giữ lại để đãi khách quý hoặc làm sủi cảo ăn ngày lễ tết.
Có điều Lục Thiệu Đường gửi tiền về nhà theo tháng, có đôi khi còn gửi cả phiếu lương thực toàn quốc về nhà nên Phương Địch Hoa thường xuyên kêu con gái trên thị trấn mua chút bột mì mịn về.
Hai ông bà cảm thấy con thứ ba không ở nhà, không thể để cho vợ con anh bị ấm ức, muốn cho bọn họ ăn ngon một chút, đương nhiên những đứa trẻ khác cũng được thơm lây theo.
Hấp bánh bột ngô, giúp hai đứa bé chiên mấy con ve sầu, móc ra hai quả trứng màu xám đặt vào lòng bếp lò đựng diêm đợi bọn trẻ dậy ăn.
Nhét khúc gỗ vào trong lòng bếp đốt từ từ, cô đứng dậy đi vào sân xem thử.
Ôi chao, cái sân này rộng đến mức có thể phi ngựa!
Góc Đông Nam của sân là cửa lầu, phía Nam dựng một cái lều cỏ làm phòng chứa củi, góc Tây Nam là nhà vệ sinh và chuồng heo, sau đó là một cái ổ gà, chân tường phía Tây và chân tường phía Đông chất mấy đống cỏ khô lớn thật dài.
Nếu là nhà người khác thì những thứ này sẽ lấp đầy sân, nhưng ở chỗ này chỉ là đặt sát vòng ngoài của sân mà thôi, giữa sân còn có một mảng đất trống lớn.
Tuy rằng Lâm Thù than thở nhà cửa của nhà họ Lục vừa thấp vừa chật, nhưng thật ra thế này đã được tính là hàng đầu ở trong thôn rồi.
Sân rộng mang theo bảy gian nhà chính!
Ba đứa con trai và hai đứa con gái của cha Lục đã lập gia đình, bây giờ anh cả Lục ở hai gian ngoài cùng phía Đông, anh hai Lục ở hai gian phía Tây, mỗi gian đều mở cửa hướng ra ngoài sân.
Ngay chính giữa là nhà chính, hai ông bà ở gian phía Đông, Lâm Thù mang theo hai đứa bé ở gian phía Tây.
Tuy rằng trong nhà nhiều người, nhưng phòng nhiều sân rộng, ở cũng thoải mái.
Ít nhất không giống như nhà của vài người, phòng ở không đủ, con trai kết hôn vẫn chen chúc trong một phòng với cha mẹ, chính giữa giường Nam Bắc treo cái màn cỏ coi như chia phòng.
Ngoại trừ sân của chi bộ đại đội thì đây chính là sân lớn duy nhị trong thôn, cái còn lại chính là của nhà bác cả Lục ở phía Đông bên cạnh.
Có điều nghe chị dâu cả nói viện tử nhà ngói gạch xanh lớn kia của chi bộ đại đội vốn cũng là của nhà họ Lục.
Lúc nguyên chủ vừa mới gả tới, chị dâu cả Lục có chút tiếc nuối mà kề tai cô nói nhỏ:
"Vợ thằng ba, em đừng thấy nhà chúng ta nhỏ, hai mươi mấy năm trước, quá nửa nhà trong thôn này đều là của nhà chúng ta đấy.
Haiz, người ông nội kia của chúng ta, chính là một bại... ông cụ phân phát của cải, phân phát hết bao nhiêu ruộng đồng nhà cửa.
Nhìn xem, cái nhà ngói gạch xanh lớn khí phái kia của đại đội ban đầu cũng là của chúng ta, nếu không em có thể kết hôn ở đó rồi."
Lúc ấy nguyên chủ vô cùng sốt ruột, vì sao căn nhà đang tốt lại đưa cho người khác?