"Ò ó ooo..."
Tiếng gà gáy mạnh mẽ đánh thức Điền Thiều đang ngủ say, cô cảm giác có người đứng lên liền mở mắt, phát hiện bên ngoài vẫn một màu đen tối: "Trời chưa sáng dậy làm cái gì?"
Tam Nha tốt tính nói: "Chị không thoải mái ngủ tiếp đi, em đi làm đồ ăn sáng."
Điền Thiều ừ một tiếng lật người ngủ tiếp, tỉnh lại phát hiện trên giường chỉ còn mình cô. Duỗi người, Điền Thiều mặc vào bộ đồ rất nhiều mụn vá đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng nhìn thấy Ngũ Nha đang quét sân, Điền Thiều hỏi: "Cha mẹ đâu?"
Ngũ Nha chỉ núi lớn sau lưng, nói: "Trời còn chưa sáng, cha và mẹ liền mang theo chị hai lên núi đồn củi rồi."
Điền Thiều nghe vậy trong lòng cảm giác rất khó chịu, bảy năm trước Lý Quế Hoa sanh con xuất huyết nhiều, nuôi hơn một năm mới chuyển biến tốt, cũng vì vậy trong nhà rơi xuống cảnh thiếu nợ rất nhiều.
Điền Đại Lâm vì nuôi sống một nhà này, mỗi ngày trời chưa sáng cùng sau khi tan việc đều đi lên núi đốn củi, phơi khô lại mang về bổ....rồi bó thật chỉnh tề đưa tới nhà cô họ ở huyện thành. Đương nhiên, nói tặng kì thực là bán, cô họ sẽ cho tiền hoặc là lấy đồ đổi. Có điều người cô họ này rất thông minh, đã biết một nhà Điền Đại Lâm cũng không còn đường khác chỉ lấy bằng nửa giá thị trường, như vậy bà ta còn cảm thấy mình đang giúp đỡ một nhà Điền Đại Lâm.
Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa cũng biết đối phương chèn ép bọn họ, nhưng không có cách nào, đây là con đường duy nhất bọn họ tìm được.
Lúc Tam Nha làm đồ ăn sáng, Điền Đại Lâm cố ý căn dặn cô thêm vào cho Điền Thiều quả trứng gà.
Tứ Nha nhìn chằm chằm trứng gà trong tay Điền Thiều nuốt nước miếng, thấy Điền Thiều chuẩn bị ăn trực tiếp mở miệng xin: "Em cũng muốn ăn trứng gà."
Điền Thiều nhìn về phía con bé, nói: "Em nói cho chị xem, Tam Nha dậy sớm nấu cơm giặt giũ, Ngũ Nha hái rau quét sân. Còn em? Buổi sáng em làm cái gì?"
Tứ Nha nói không ra lời.
Điền Thiều chia nửa quả trứng cho Ngũ Nha, nói: "Ngũ Nha ngày hôm nay làm việc có thể ăn trứng gà, em không làm việc không có trứng gà ăn."
Tứ Nha gấp gáp nói; "Ngày mai em nhất định làm việc, chị cho em ăn trứng gà trước đi."
"Từ hôm nay, không làm việc tất cả đồ tốt không có phần của em." Bởi vì Tứ Nha hết ăn lại nằm không thích vệ sinh, Lý Quế Hoa không biết đánh con bé này bao nhiêu lần rồi, đáng tiếc đều vô dụng. Điền Thiều cảm thấy, để nó thay đổi phải bắt tay vào làm từ đồ ăn.
Thấy Ngũ Nha vào phòng bếp cầm một khối giấy dầu đi ra, Điền Thiều kỳ quái hỏi: "Chị bảo em cầm cái chén, em cầm cái này làm gì?"
Ngũ Nha nhỏ giọng nói: "Sắp ăn sáng rồi, trứng gà này em giữ lại đói bụng thì ăn."
Nói xong con bé cẩn thận từng li từng tí đặt nửa quả trứng gà vào trong giấy dầu, nhẹ nhàng bọc lại, thái độ long trọng phảng phất như đang làm chuyện gì đặc biệt thần thánh.
Tứ Nha không được ăn trứng gà, thương tâm khóc lên.
Đối lập hai đứa bé gái, khi còn bé cô được nãi nãi dỗ dành ăn trứng gà cũng bánh kem, Điền Thiều chợt cảm thấy xấu hổ.
Một lát sau Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa và Nhị Nha mới vừa về, ba người nhanh chóng rửa mặt ăn cơm. Bởi vì lập tức phải bắt đầu làm việc, ba người ăn ngấu nghiến thật nhanh, Điền Thiều thấy vậy trong lòng rất khó chịu.
Bên ngoài tiếng còi vừa vang lên, vợ chồng hai người lập tức bỏ lại chén đũa cầm lấy nông cụ đi ra ngoài, Nhị Nha cùng Tam Nha cũng theo sát phía sau.
Tứ Nha cùng Ngũ Nha hai người tuổi nhỏ vẫn không thể xuống đất làm việc, chỉ là hai đứa bé có thể nhận đánh cỏ heo cùng chăn trâu. Những thứ này đều là công việc nhẹ nhàng, cũng là đội trưởng nhìn nhà bọn họ khó khăn chiếu cố đặc thù, nếu không.... không tới phiên chị em chúng. Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, đội trưởng là người tốt.
Điền Thiều cũng không nhàn rỗi, cô trước đem chăn đơn và chiếu trong phòng ra phơi nắng, sau đó quét tước phòng bếp.
Ngũ Nha chăn trâu trở về, thấy cửa nhà để tủ bát và nồi chén bầu chậu các loại, Ngũ Nha sờ gáy, vẻ mặt không hiểu hỏi: "Chị làm gì vậy?"
Điền Thiều lau mồ hôi, cười híp mắt: "Phòng bếp bẩn quá, chị vệ sinh lại. Chị đi nghỉ một lát, em chuẩn bị nấu cơm đi."
Điền Đại Nha vẫn luôn rất chịu khó, Ngũ Nha cũng không hoài nghi gì.
Gần tới trưa, hai người bắt đầu nấu cơm. Điền Thiều đang chuẩn bị xào rau, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng khóc, Ngũ Nha ném xuống cặp gắp than, đứng lên nói: "Chị tư đang khóc."
Hai người đi ra phòng bếp đã nhìn thấy Nhị Nha kéo Tứ Nha khóc thương tâm vào sân. Hai người này một người tóc tai rối bù trên mặt có vết máu, một người khuôn mặt hiện lên rõ ràng dấu năm ngón tay.
Điền Thiều đang định mở miệng, Nhị Nha đưa tay đẩy Tứ Nha ngã xuống đất nổi giận đùng đùng mắng: "Mày là quỷ chết đói đầu thai sao? Nói mày bao nhiêu lần không được đoạt đồ ăn của người ta nhưng mày vẫn nghe vào tai, bị đánh chết là đáng đời.
Điền Thiều nghe nói vậy sắc mặt cũng khó nhìn, nếu chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau, Tứ Nha phạm sai lầm trước đối phương ra tay nặng cũng chỉ có thể nhận, nhưng người lớn ra tay thì không được. Nếu không truy cứu đối phương sau này còn thấy nhà nàng dễ bắt nạt đâu!
Nhị Nha nhìn em gái còn khóc, tức giận đá một cước: "Khóc khóc khóc, mày còn mặt mũi khóc, mặt mũi chúng ta bị mày làm mất hết."
Điền Thiều kéo em gái, nói: "Tứ Nha có sai nhưng nó đã thành vậy, em đừng đánh nó nữa."
Nhị Nha hất tay Điền Thiều ra, đỏ vành mắt nói: "Đều tại chị, nếu chị yên ổi đợi gả mà mà không phải điên điên khùng khùng ngã xuống sông thì có Sử gia chỗ dựa bọn họ cũng không dám bắt nạt chúng ta như vậy."
Lúc đó định ra cửa hôn sự này cô khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ. Có một anh rể lợi hại như vậy, trong nhà không chỉ có thêm nhà ngói gạch xanh được sống cuộc sống tốt, trong thôn cũng không còn người dám ức hϊếp chị em họ. Kết quả còn chưa vui được hai ngày hôn nhân liền thất bại, trong nhà cũng rơi vào hoàn cảnh càng khó hơn trước đây. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, cô đặc biệt phẫn hận.
Điền Thiều ánh mắt không lành hỏi: "Sử gia chính là hố lửa, em vì muốn qua ngày lành sẽ đẩy chị gái mình vào hố lửa ư?"
Nhị Nha cũng không cho là như vậy, chỉ vào mũi Điền Thiều mắng: "Hố lửa cái gì, Sử gia rõ ràng là ổ phúc. Người ta nói xích mích hai câu liền tin, tự chị ngu xuẩn thì thôi con liên luỵ theo chúng tôi."
Quá trình từ hôn hôm qua Nhị Nha không biết, Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa cũng không nói cho nên nó còn tưởng rằng Thiết Sinh là kẻ tốt.
Điền Thiều không phản ứng Nhị Nha, đi tới đở Tứ Nha dậy, sau đó múc nước rửa mặt cho con bé tiện hỏi: "Ai đánh?"
Tứ Nha nghẹn ngào nói: "Mẹ Tiểu Bàn đánh, em cũng không muốn, chỉ là kẹo sữa đại bạch thỏ ăn quá ngon em nhất thời không nhịn được."
Điền Thiều lướt lại trong đầu: "Tiểu Bàn, em trai thứ hai của Bành Niệm Thu?"
"Vâng."
Nhà Bành Niệm Thu có ba gái hai trai, cha Bành mẹ Bành cũng không phải là người chịu khó gì, cuộc sống còn gian gian hơn nhà họ nào có tiền mua kẹo sữa. Nghĩ tới đây trong lòng Điền Thiều khẽ động, hỏi: "Kẹo sữa là nhà Điền Linh Linh đưa?"
Tứ Nha nghẹn ngào nói: "Vâng, nhà chị Linh Linh không chỉ có tặng kẹo sữa đại bạch thỏ cùng một tảng thịt lớn, còn tặng hai hộp mạch nha cho chị Niệm Thu bồi bổ thân thể, à còn tặng mấy bộ quần áo cho chị Niệm Thu nữa."
Cô vẫn chờ Điền Linh Linh cùng mọi người nói người cứu là Đại Nha, như vậy lời đồn tự sụp đổ, hiện tại xem ra tình huống xấu nhất đã xuất hiện.
Ánh mắt Tứ Nha hướng về: "Em nghe nói mạch nha ăn rất ngon, Đại Bàn Tiểu Bàn bọn họ thật hạnh phúc."
Điền Thiều cũng không biết nói cái gì cho phải. Mới vừa khóc thương tâm không ngớt, vừa nhắc tới ăn liền quên mất chuyện bị đánh, cảnh giới này người bình thường thật đúng là không đạt được.