Về đến nhà thấy con gái cùng Điền Thiều đang chờ bà về ăn, mẹ Lý rất vui vẻ, đi vào bếp lấy bát để phần cho Tam Khôi một chút đồ ăn rồi ngồi xuống ăn.
Điền Thiều cảm thấy mẹ Lý thật cẩn thận. Mẹ Lý thấy Điền Thiều ăn uống chậm rãi rất có hàm dưỡng, cảm thấy cô được dạy thật tốt, cũng không biết cha mẹ nuôi dạy cô như thế nào.
Họ vừa ăn xong, chén đũa chưa buông Tam Khôi đã xách giỏ trở về. Ngồi xuống thấy đồ ăn trong bát, cúi đầu ăn không muốn để ý đến gì khác
Mẹ Lý thấy ngoại trừ 2 lọ mật ong còn có một miếng thịt khô và hai miếng thịt thỏ xông khói, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Không phải bà thèm muốn những thứ này, mà là cảm thấy Điền Thiều rất hiểu chuyện.
Bà đem thịt khô thả lại vào giỏ: "Mật ong và thịt thỏ này dì mua nhé, còn miếng thịt khô này cháu mang về cho người nhà cùng ăn."
Lý Ái Hoa cũng nói: "Đúng vậy, Linh Linh, em mau cầm về đi. Nhà của chị muốn ăn thịt có thể tới tiệm cơm quốc doanh mua, miếng thịt này em đưa cho nhà chị rồi, muốn ăn thịt chỉ có thể chờ tới năm mới thôi."
Cô nghe nói ở nông thôn chỉ năm mới trong đại đội gϊếŧ heo mới có thịt ăn, ngày thường có phiếu thịt cũng không mua nổi.
Điền Thiều gật đầu nói: "Dì, những thứ này cháu tặng cho mọi người, không lấy tiền đâu ạ. Chị Ái Hoa giúp cháu ân tình lớn như vậy, cháu không có thứ khác chỉ có thể đưa chút thổ sản vùng núi này thôi."
Mẹ Lý sao có thể nhận không của Điền Thiều, ngoài việc kín đáo đưa Điền Thiều 20 đồng còn đưa thêm mấy tờ phiếu công nghiệp. Thấy Điền Thiệu không chịu nhận, bànói: "Nếu cháu không nhận, thứ này dì cũng không cầm được cháu mang về đi!"
Nhà bọn họ ngoại trừ con trai út thì đều có lương và phiếu thưởng, cho nên một số phiếu công nghiệp chưa dùng hết. Bởi vì phiếu công nghiệp cũng có hạn sử dụng, không dùng được chi bằng mang đi tặng người.
Điền Thiều không còn cách nào, chỉ có thể nhận lấy.
Mẹ Lý có ấn tượng tốt với Điền Thiều, cũng nguyện ý giúp đỡ cô nhiều hơn: "Linh Linh, cháu đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa thì để ta hỏi thăm giúp cho."
Điền Thiều vội vàng lắc đầu nói: "Không cần không cần đâu ạ, cháu đã nhờ anh trai gần nhà giúp đỡ. Cháu đã hẹn xong việc bên này qua tìm anh ấy ạ."
Mẹ Lý cảm thấy cô làm việc thật thật chu toàn, trong lòng càng quý mến, sau đó nói cho cô về chuyện kế toán Trần.
Kế toán Trần tên đầy đủ là Trần Lan, là người cá tính hiếu thắng. 15 năm trước, do thiên tai nhà nhà thiếu lương thực, nhưng hết lần này tới lần khác vào thời điểm khó khăn nhất, chồng kế toán Trần đã lấy trộm 10 cân lương thực đưa cho cho người hắn thích, kết quả khiến cô con gái lớn chết đói. Sau khi chuyện xảy ra, kế toán Trần bất chấp mọi người khuyên bảo đã ly hôn cùng người đàn ông kia, hai con trai sống với chồng cũ, bản thân bà mang theo con gái út sống một mình.
Con gái út Trần Ngọc Song kết hôn năm 18 tuổi. Chồng là tài xế xe tải cho một công ty vận chuyển, hai vợ chồng rất ân ái. Kế toán Trần thấy con gái mình hạnh phúc cũng thấy nhẹ nhõm, không ngờ đúng lúc này con rể xảy ra ngoài ý muốn qua đời. Bố mẹ nhà trai muốn giữ công việc và tiền tử tuất làm của riêng nên đã giấu hai đứa bé ở nhà thân thích. Trần Ngọc Song vì hai đứa con của mình đã thỏa hiệp, điều khiến mọi người tức giận là lúc đưa hai đứa bé về, con gái út Tiểu Hà đang sốt cao. Hóa ra con của một người họ hàng đã đẩy Tiểu Hà xuống ao, mùa đông khắc nghiệt bị lạnh nên phát sốt mà không ai quan tâm. Vì chậm trễ điều trị nên Tiểu Hà bệnh căn không dứt, thỉnh thoảng phải vào bệnh viện, dẫn tới tài chính gia đình rất eo hẹp.
Năm ngoái kế toán Trần về hưu, con dâu thứ hai muốn tiếp quản công việc của bà, kế toán Trần yêu cầu 500 đồng nhưng cô con dâu kia không chịu trả. Sau đó kế toán Trần đã đổi công việc cho người khác lấy 800 đồng, sau đó cầm tiền này đưa cháu gái ngoại lên thành phố chữa bệnh. Điều trị nửa năm, thân thể Tiểu Hà chậm rãi chuyển biến tốt đẹp nhưng gia đình con trai thứ hai lại hoàn toàn cắt đứt. Về phần con trai lớn, vì chuyện ly hôn vẫn luôn oán giận không liên lạc.
Điền Thiều cảm thấy kính nể. Cô đã nghe nhiều việc hi sinh con gái vì con trai, giống như kế toán Trần thật hiếm thấy..