Chương 45: Kế Toán Trần

Điền Thiều theo lên tầng 3, phát hiện chỗ này mỗi tầng chỉ có 4 hộ gia đình mà nhà họ Lý ở phía bên phải cầu thang. Thông thường các căn phía bên hông sẽ hình dạng đẹp hơn, những căn ở giữa sẽ có ánh sáng tốt hơn. Chỉ là với tình trạng khan hiếm nhà trong thành phố như hiện nay, có được hoàn cảnh sống như thế này đã quá tốt rồi, giống như loại nhà ngang đều rất ngột ngạt.

Cửa nhà họ Lý khép hờ, Lý Ái Hoa đẩy cửa ra liền: "Mẹ, mẹ, con về rồi."

Nói xong cũng gọi Điền Thiều cùng Lý Tam Khôi vào.

Điền Thiều vừa bước vào cũng không khỏi đánh giá phòng này. Phòng khách khá rộng khoảng 13,14m2, trước cửa có một tủ giày, giữa phòng bày một chiếc bàn vuông kèm 4 chiếc ghế, bên trái tường có một chiếc tủ ly, trên tủ đặt chiếc tivi đen trắng, bên phải có một ngăn tủ lớn dựa vào tượng.

Lý Tam Khôi từ lúc bước vào đã cảm thấy mắt mình không đủ dùng, bởi vì...rất nhiều thứ cậu chưa từng thấy. Cậu chỉ vào đồ hình chiếc lá trên đỉnh đầu hỏi: "Chị họ, đó là cái gì vậy?”

Điền Thiều cười nói: “Đó là quạt trần, cắm điện vào mở lên như có mấy người quạt gió cho em ấy, mát lắm.”

Có TV có quạt trần, có thể thấy nhà họ Lý thuộc gia đình rất giàu có trong huyện, nghĩ đến bối cảnh của người ta cũng hiểu được. Cho nên nói thời đại nào cũng có phân cấp giàu nghèo, chỉ là đời sau chênh lệch càng lớn mà thôi.

Lý Tam Khôi lại chỉ vào TV hỏi: "Cái này thì sao?"

“Cái này là Tivi phát phim điện ảnh, truyền hình, hoạt hình các kiểu ấy. Em có nhớ năm ngoái em chạy lên công xã xem "Quân nương tử cách mạng" không, trong tivi cũng có."

Lý Tam Khôi chăm chú nhìn Tivi không chớp mắt.

Lý Ái Hoa cầm hai bình nước đi tới, vừa vặn nghe được Điền Thiều nói. Chỉ là cô cảm thấy Điền Thiều đọc nhiều sách như vậy biết được quạt trần và tivi cũng không có gì lạ: “Linh Linh, em trai Tam Khôi, tới đây uống soda đi. Mẹ chị chắc có chuyện gì ra ngoài rồi, một lát sẽ quay lại.

Cô bảo Điền Thiều và Lý Tam Khôi ngồi xuống chỗ giữa rồi bật quạt trần.

Hừm ù ù…

Tóc của Điền Thiều bị thổi tung trên trán, Lý Tam Khôi ngạc nhiên ngửa đầu nhìn chiếc quạt điện đang quay.

Điền Thiều mở một chai soda đưa cho Tam Khôi, sau đó mở chai thứ hai uống một ngụm nói: "Chị Ái Hoa, chị không phải thích uống mật ong sao? Cậu em mấy ngày trước may mắn lấy được một chút, em lấy được 2 bình, nhưng sợ ảnh hưởng tới chị nên không đưa trước cửa nhà máy được."

Lý Tam Khôi Điền Thiều uống một hớp, uống xong mắt sáng lên, thứ này uống vào lạnh sảng khoái, thoái mái thật đấy...



Lý Ái Hoa vui mừng khôn xiết nói: "Thật sao? Hôm qua bà nội chị nói nước mật ong rất ngon, chị còn tiếc là có hơi ít. Linh Linh, thực sự là cảm ơn em."

Điền Thiều nói: “Chị Ái Hoa, người nên nói cảm ơn là em mới phải.”

Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Rất nhanh cửa bị đẩy ra, có hai người phụ nữ từ bên ngoài bước vào. Một người trong đó giống Lý Ái Hoa tới 4 phần, người còn lại thoạt nhìn hơn 40 tuổi, mặc quần áo màu xám, tóc đen bóng gọn gàng sau tai. Ừm, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Điền Thiều hơi cúi đầu lễ phép chào: "Dì Lý, dì Trần, chào mọi người, cháu là Điền Linh Linh ạ."

Mẹ Lý nhìn cô thoải mái không hề rụt rè chào hỏi mình, cảm thấy thật không tệ. Ngược lại, em trai cô đi theo phía sau nhìn có vẻ rất dè dặt.

Bà mỉm cười gật đầu, sau đó chỉ vào người phụ nữ đi cùng nói: "Đây là kế toán Trần, đã làm trong xưởng may hơn 20 năm, được đánh giá 2 lần công nhân tiên tiến."

Điền Thiều vẻ mặt sùng bái nói: "Vừa rồi chị Ái Hoa có nói với cháu, dì Trần đúng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Nếu cháu có thể học được một phần mười của dì Trần cũng là quang tông diệu tổ rồi."

Lý Tam Khôi có chút ngoài ý muốn, không ngờ chị họ không giỏi ăn nói lại vẫn biết nịnh nọt.

Kế toán Trần cũng không bởi vì... lời này mà buông lỏng: "Điền Linh Linh, cháu nói cho tôi một chút kế toán là cái gì?"

Vấn đề này Điền Thiều đã từng trả lời Lý Kiều, bây giờ cô lặp lại một lần.

Kế toán Trần khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy cháu cảm thấy vai trò kế toán là gì?"

Điền Thiều bình tĩnh nói: “Nhiều người cho rằng kế toán chỉ đơn giản như ghi nhớ khoản nợ. Trên thực tế, ý nghĩ này này là sai lầm. Ngoài việc ghi chép sổ sách, kế toán còn hiểu rõ tài chính và xuất nhập của xí nghiệp, đồng thời hạch toán chi phí thành phẩm. Ngoài ra, kế toán còn có chức năng giám sát, mục đích của giám sát là nâng cao hiệu quả hoạt động kinh doanh và quản lý ngân sách, bảo vệ tài sản quốc gia, sử dụng hợp lý các nguồn vốn để thúc đẩy tăng trưởng sản xuất, kinh tế.”

Hiện tại đều là doanh nghiệp nhà nước, vai trò của Khoa tài vụ tương đối yếu. Tương lai bước vào nền kinh tế thị trường, ban lãnh đạo công ty trước khi đưa ra quyết sách quan trọng đều phải biết rõ tình trạng tài chính và vốn của công ty.

Đừng nói mẹ Lý cùng Lý Ái Hoa, ngay cả kế toán Trần cũng sửng sốt một chút. Một lát sau, kế toán Trần nói: "Kiến thức lý luận của cháu rất phong phú nhưng lại chưa từng làm qua sổ sách. Cháu nghĩ theo tôi học một tháng là có thể vượt qua những người có kinh nghiệm mấy năm kia được sao?"

Điền Thiều nói: "Cháu có học làm sổ sách rồi, chỉ là chưa được thực tiễn trong nhà máy. Cháu tin học một tháng xong sẽ không thua kém bọn họ."

Kế toán Trần nhìn bộ dáng tự tin của cô, sau một lúc im lặng mới nói: “Như vậy bây giờ tôi sẽ dạy cháu. Nếu cháu nghe hiểu tôi sẽ dạy cháu một tháng. Nếu không hiểu thì đừng lãng phí thời gian và của mình.”



Nếu Điền Thiều có thể hiểu những gì bà ấy nói, đi thi còn vài phần khả năng. Nhưng nếu nghe không hiểu, bà cũng không muốn kiếm tiền này. Vì mười mấy đồng tiền tổn hại danh tiếng của mình thật không đáng.

"Vâng."

Lý Ái Hoa thấy thế nói: "Dì Trần, chúng ta còn chưa ăn cơm nữa! Dì xem chúng ta có thể ăn cơm trước xong dì dạy Linh Linh sau được không, bụng rỗng đầu óc cũng không hoạt động đâu."

Kế toán Trần đồng ý nói: "Vậy được, mọi người đi ăn trước đi, ta ở đây đợi."

Điền Thiều vừa nghe cũng biết là kế toán Trần ăn cơm xong mới qua đây, vội nói: "Chị Ái Hoa, em và em trai đều ăn rồi."

Lý Ái Hoa không tin: "Ăn rồi? Em ăn ở đâu?"

Tiệm cơm quốc doanh đều là 11h rưỡi mới mở, chỗ kia cách khá xa nhà máy dệt, Điền Thiều muốn ăn ở đó thì không kịp giờ cô tan làm. Hơn nữa, Điền Thiều ăn mặc đơn giản như vậy, thoạt nhìn không giống người nguyện ý chi tiền tới tiệm cơm quốc doanh để ăn.

Điền Thiều cười nói: “Lúc tới đây tụi em cầm theo cơm nắm.”

Hiện tại lương thực quý giá như vậy, làm sao cô có thể ăn cơm chùa ở Lý gia được, cho dù Lý gia giàu có cũng không thể chiếm tiện nghi này.

Kế toán Trần lập tức nói: "Được rồi, vậy bây giờ bắt đầu."

Mẹ Lý thấy vậy nói với Lý Ái Hoa: "Ái Hoa, mẹ nấu cơm, con đến tiệm cơm quốc doanh mua hai đĩa thịt về, mẹ xào thêm 2 đĩa rau."

Bà cũng mới tan làm về, không có thời gian nấu nướng.

Từ khi mẹ Lý về, Tam Khôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đứng dậy nói: “Chị, nếu không bây giờ em tiện tới thư viện mang túi tới nhé!!! Bây giờ mặt trời chói quá, không để chị Lý đi một chuyến nữa."

Điền Thiều giải thích với mẹ Lý: "Chị Lý thích mất nên cháu xin cậu thêm hai chai. Chỉ là trước đó có tin đồn không hay nên cháu không dám đem tới."

Mẹ Lý rất hài lòng, cười nói: "Linh Linh, cháu có lòng rồi. Nếu Ái Hoa có thể hành sự giống cháu ta cũng không phải buồn."

Mẹ chồng bà thích uống mật ong nhưng thứ này không dễ mua. Hiện tại có được đương nhiên sẽ không đẩy ra ngoài, dù sao bà cũng sẽ không để Điền Linh Linh chịu thiệt.