Điền Thiều sôi gan, rau củ nhà họ ăn đều từ đây ra, nói vườn rau này là máu thịt của gia đình cũng không ngoa. Điền Thiều bẻ một đoạn gậy trúc bằng đầu ngón tay trên hàng rào bước vào vườn.
Tiểu Bàn đang nhổ rau nghe thấy tiếng động, thấy Điền Thiều vẻ mặt sát khí đi về phía mình liền sợ hãi nhấc chân bỏ chạy. Đáng tiếc chân ngắn không chạy kịp.
Điền Thiều đuổi lên trước túm hắn ngã xuống đất sau đó dùng lực quật xuống.
Bành Tiểu Bàn bị đánh gào khóc thảm thiết, hô to cứu mạng. Một người già nghe thấy tiếng kêu cứu vội vàng chạy tới, nhìn thấy Điền Thiều đang đánh Bành Tiểu Bàn liền hô: "Đại Nha, cháu làm gì cái vậy? Mau dừng tay lại."
Điền Thiều quất hơn mười cái mới dừng lại, chỉ vào đám rau bị nhổ đầy dưới đất trong vườn nói: “Bà nội Thất, nó chạy tới vườn nhà cháu nhổ hết cả cây lên. Cũng may hôm nay cháu ở nhà trùng hợp ra ngoài hái rau nhìn thấy, nếu không bị nhổ hết sạch nhà cháu lấy cái gì mà ăn đây?"
Cô xuống tay có chừng mực, Bành Tiểu Bàn da dày thịt béo dù bị đánh cũng chỉ bị thương ngoài ra. Điền Thiều muốn dùng lần này doạ sợ Bành Tiểu Bàn để hắn không dám có lần sau nữa, bọn họ không thể may mắn lần nào cũng phát hiện đúng lúc.
Bà nội Thất ghét nhất chà đạp đồ ăn, thấy rau bị nhổ lên lập tức mắng một câu nghiệp chướng.
Bành Tiểu Bàn vừa khóc vừa cãi: “Tôi không phải cố ý, tôi chỉ đùa vui thôi.”
Điền Thiều nén giận nói: “Cậu phá hoại vườn rau nhà tôi, tôi sẽ đưa cậu tới cục công an để họ bắn chết cậu.”
Nói xong, cô chỉ vào thái dương nói: “Đạn sẽ từ đây xuyên qua đầu, lúc đó máu và óc sẽ bắn ra, chảy xuống đầy đất”.
Bành Tiểu Bàn sợ hãi run rẩy: “Tôi không muốn bị bắn, tôi không muốn bị bắn xuyên đầu.”
Bà nội Thất không khỏi rùng mình, trước đó nghe nói Đại Nha rơi xuống nước xong miệng sắc như dao. Bà nghe xong cho rằng nói quá, bây giờ xem ra tin đồn là sự thật.
Điền Thiều chỉ muốn dọa hắn, thấy hắn thật sự sợ hãi liền nói: “Vậy cậu nói xem, ai bảo cậu đến nhổ rau nhà tôi? Nếu cậu nói cho tôi biết, cảnh sát sẽ không bắt cậu, chỉ bắt người xúi cậu."
Bành Tiểu Bàn không cần suy nghĩ nói: "Là chị hai của tôi, là chị ta bảo tôi tới nhổ rau. Chị ta nói chỉ cần tôi nhổ sạch vườn rau nhà cô sẽ cho tôi ăn kẹo sữa."
Muốn nhổ sạch vườn khiến cả nhà người ta không có gì ăn. Bà nội Thất nghe xong cũng tức giận: "Đứa nhỏ Niệm Thu kia sao mà độc ác thế này?"
Điền Thiều không có chút nào ngoài ý muốn, nói: "Cô ta vốn lòng dạ đen tối, bà nội Thất, đợi lát nữa xin bà làm chứng cho cháu."
Bà Thất gật đầu đồng ý.
Điền Thiều không thả Tiểu Bàn đi mà kéo đến trước sân, dùng dây trói lại. Vườn rau cô cũng không dọn, những thứ này đều là bằng chứng để đám người đội trưởng Điền nhìn.
Vừa lúc đó, Tam Khôi ở ngoài hô: "Chị họ, chị họ..."
Điền Thiều nghe được tiếng Tam Khôi, buông bút trong tay xuống đi ra ngoài. Nhìn thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh Tam Khôi, cô bước nhanh tới mở cửa: "Cậu, sao cậu cũng đến đây?"
Cậu cả Lý bước vào sân, đặt chiếc giỏ trên người xuống: "Tam Khôi nói cháu sắp thi tuyển công nhân nhà máy dệt. Đại Nha, Tam Khôi nói cháu nắm chắc 8 phần, có thật không?"
Điền Thiều vẫn là câu nói kia: “Hiện tại chỉ có 5 phần, nhưng nếu theo học người kia một tháng có thể chắc 8 phần."
Cậu cả Lý đi tớ giếng múc một bầu nước uống ùng ục, bộ dáng kia thực sự rất giống con bò đang uống nước.
Điền Thiều lại vào phòng lấy chậu rửa cùng khăn mặt ra để hai cha con rửa mặt. Trời nóng như vậy đi bộ, khắp người đều là mồ hôi.