Chương 36: Ý Nghĩ Viển Vông (2)

Điền Thiều nhìn bà tức giận như vậy rất không hiểu, hỏi: “Mẹ chỉ gặp Lưu Thiết Sinh đúng một lần, ngay cả lai lịch của hắn cũng không tra rõ ràng, thấy có công việc liền lập tức đồng ý hôn sự. Nay con có cơ hội tự mình thi làm công nhân, vì sao mẹ lại không đồng ý?"

Lý Quế Hoa tức giận gầm lên: “Cái này mà giống nhau à? Ở thị trấn một tháng, ăn không mất tiền ở không mất tiền chắc? Số tiền này coi như đổ xuống sông xuống biển."

Còn việc thi đậu, đúng là mơ mộng hão huyền.

Nghĩ đến Điền Thiếu suốt thời gian qua vẫn luôn chống đối mình, bà khó chịu nước mắt lã chã: “Trong nhà đã khó khăn như vậy rồi, mày không nghĩ giúp đỡ cha mẹ chia sẻ gánh nặng còn chưa tính, tại sao còn nhiều lần dày vò chúng ta?"

Điền Thiều vẫn luôn tự nhủ phải thông cảm cho bà, nhưng bây giờ thật sự không nhịn được: “Vì để mọi người sống tốt, con lúc đầu đã không phản đối cuộc hôn nhân kia. Mẹ, Lưu Thiết Sinh chỉ nhỏ hơn cha con 2 tuổi, mẹ còn muốn con thông cảm như nào nữa. Con bây giờ chỉ là muốn làm điều mình muốn, làm sao lại là dày vò cha mẹ? Chẳng lẽ con phải giống như con rối mặc cho các người bài bố mới là hiếu thuận, mới là con gái ngoan sao?"

Lý Quế Hoa khóc mắng: "Mày nói lời này còn có lương tâm không? Mẹ kiểm soát mày lúc nào? Hôn sự này, mẹ với cha mày cũng là vì tốt cho mày."

Có một số việc kỳ thực nói ra là rất tàn nhẫn, Điền Thiều mấy ngày nay đã cố gắng hết sức để hiểu và cảm thông cho bọn họ, nhưng sự nhượng bộ của cô chỉ nhận lại sự càn quầy của Lý Quế Hoa, cho nên cô sẽ không nhượng bộ nữa: “360 đồng lễ hỏi trước không nói. Chẳng lẽ không phải mẹ muốn chờ con có công việc rồi, cầm tiền lương đó trợ cấp trong nhà sao?"

Sắc mặt Lý Quế Hoa chuyển sang màu gan lợn.

Điền Đại Lâm run giọng hỏi: “Đại Nha, con đang oán cha cùng mẹ con sao?”

Điền Thiều lắc đầu nói: "Không, đó là con cam tâm tình nguyện trả giá vì người nhà. Chỉ là thoát chết khiến con hiểu ra, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình. Cơ hội lần này khó có được, con nhất định phải ở lại thị trấn ôn tập. Nếu hai người ủng hộ giúp đỡ là tốt nhất, không đồng ý con sẽ tự nghĩ cách”.

Nguyên thân chưa từng oán hận cha mẹ mình, cô tất nhiên cũng sẽ không rời đi. Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa tuy có nhiều khuyết điểm nhưng họ đã dốc hết toàn lực nuôi lớn con mình, chỉ điểm ấy thôi đã đủ làm kính nể.

Những tri thức lý luận và kinh nghiệm kế toán của cô so với thới đại này là quá vượt mức, lấy đó đi thi rất có thể sẽ bị đánh trượt. Vì vậy cô cần phải học tập kinh nghiệm từ trong sách và của người khác sau đó tự điều chỉnh cho mình.

Điền Đại Lâm nghe vậy, bàn tay đang nắm chặt mới buông ra: "Đại Nha, con chưa học kế toán bao giờ lại theo học người khác, một tháng sợ không kịp!"



“Học rồi, chỉ là mọi người không biết thôi.”

Lý Quế Hoa sửng sốt đến quên khóc, hỏi: "Con học lúc nào, vì sao chưa từng nhắc tới?"

“Mẹ cũng đâu có hỏi?”

Lý Quế Hoa lại nghẹn họng.

Điền Đại Lâm nắm lấy mép giường hỏi: "Con nắm chắc mấy phần?"

Điền Thiều uyển chuyển nói: “Bây giờ chỉ có 5 phần, nhưng nếu học trong một tháng thì sẽ là 8 phần.”

8 phần- xác suất cao như vậy, Điền Đại Lâm không còn phản đối nữa: "Được, vậy chúng ta đánh cuộc một lần. Cũng muộn rồi, sắc trời không còn sớm, con cũng mau ngủ đi. Ngày mai không cần làm việc, ở nhà đọc sách."

Điền Thiều thực sự không muốn bất hoà cùng bọn họ nên gật đầu đi ra ngoài.

Lý Quế Hoa hạ giọng nói: "Ông làm sao cũng hồ đồ theo thế? Không nói một tháng không thể xuống đất kiếm công điểm, một tháng ở thị trấn lại phải tốn bao nhiêu tiền cơ chứ, chưa kể còn phải đưa tiền cho người ta dạy nữa?"

Điền Đại Lâm nói: "Tính tình Đại Nha thế nào bà còn không biết? Nó đã nói chắc chắn 8 phần thì tôi phải để nó tham gia. Thất bại chỉ tổn thất mười mấy đồng, nhưng nếu thành công thì hôn sự đến lượt chúng ta chọn đấy."

Lý Quế Hoa nói: “Chọn cái gì chọn, mười mấy đồng khẳng định đổ xuống sông xuống biển rồi.”

Trong nhà đại sự đều là Điền Đại Lâm làm chủ, ông đã đồng ý, dù trong lòng Lý Quế Hoa có không vui thế nào cũng chỉ có thể đồng ý.