Điền Thiều về đến nhà, Tam Nha cùng Tứ Nha đều đang háo hức chờ đợi.
Ngũ Nha tuổi nhỏ tâm tư cũng ít nhất, nóng lòng nói: "Chị cả, chị cuối cùng cũng về rồi, dạy bọn em đọc chữ đi ạ!"
Vì Điền Thiều lúc dạy học thích kể chuyện xưa nên ba chị em rất mong chờ đến giờ học buổi tối. Hiện tại có rất ít chương trình giải trí nên nghe được chuyện gì hiếm lạ cũng đã rất vui vẻ rồi.
Tư Nha còn nói: "Chị, chị kể nhanh đi! Hôm nay em kể cho A Hoa chuyện tối hôm qua, cô nghe xong thích đến mức còn mang cho em một nắm đậu phộng."
Nghe vậy, tim Điền Thiều nhảy dựng, xem ra chuyện xưa không thể nói tiếp được. Bởi vì cô không chắc câu chuyện nào sẽ phạm vào cấm kỵ, vì cả nhà vẫn nên cẩn thân hơn. Vì thế khi dạy học cô không kể chuyện nữa.
Tứ Nha không vui nói: "Chị, sao hôm nay chị không kể chuyện cho tụi em?"
Điền Thiều nói: "Bây giờ đang ngày mùa. Cha mẹ cùng Nhị Nha đều mệt mỏi phải đi ngủ sớm. Được rồi, chữ hôm nay đã học xong , nhanh rửa mặt đi ngủ đi!"
Ba chị em thất vọng đi tắm.
Điền Thiều vào nhà chính, gõ cửa phòng Điền Đại Lâm và Lý Quế Hoa: "Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."
Vợ chồng hai người đang nhắc đến Điền Thiều, nghe thấy lời nói của cô, Lý Quế Hoa liền nói: "Vào đi!"
Hiện tại thủy tinh còn chưa phổ cập nên cửa sổ mỗi nhà làm được đều không có nhiều. Vì vậy, dù ngoài trời trăng sáng nhưng trong nhà vẫn tối đen. Còn nhắc đến dầu hoả thì Lý Quế Hoa vô cùng luyến tiếc.
"Đại Nha, có chuyện gì con nói đi!”
Điền Thiều trầm mặc một lát mới nói: "Cha, mẹ, con xin lỗi, con lừa hai người. Thật ra hôm nay con lên thị trấn không phải để mua sách mà là đến nhà máy dệt để báo danh tham gia tuyển dụng công nhân."
Điền Đại Lâm sốc đến mức bật dậy khỏi giường, nhìn hỏi: “Con nói cái gì, nhà máy dệt tuyển công nhân sao? Mấy nơi này tuyển người đều cần hộ khẩu thành phố. Con báo danh thế nào? "
Điền Thiều giải thích điều kiện tuyển dụng, sau khi nói xong cô nói: "Cha, mẹ, hôm nay con đã báo danh rồi."
Lý Quế Hoa trực tiếp dội một gáo nước lạnh nói: “Đại Nha, con không thấy đây là ý nghĩ viển vông à? Báo danh kế toán? Con biết làm sổ sách sao?
Điền Đại Lâm lên tiếng giảng hòa: “Đã báo danh rồi vậy cứ thi thôi. Cũng chỉ mất một hai ngày, không trì hoãn gì cả.”
Lý Quế Hoa không vui nói: “Thi cái gì mà thi? Ai mà không biết xưởng dệt đãi ngộ tốt, chắc chắn có rất nhiều người muốn vào. Đại Nha trước đây còn chưa làm qua sổ sách, nó thi cái gì? Đại Nha, nghe lời mẹ đi, chúng ta yên ổn dạy tiểu học không được à."
Bây giờ bà cảm thấy con gái mình không chỉ miệng lưỡi bén nhọn mà còn tâm tư cũng lớn, loại chuyện này cũng dám muốn.
Điền Thiều không muốn tiếp tục dây dưa: “Mẹ, ngày mai con sẽ không đi thu hạt thóc, con muốn ở nhà đọc sách. Còn có, ngày mốt con sẽ đi thị trấn, Lý cán sự của nhà máy dệt sẽ giúp con tìm một kế toán có kinh nghiệm dạy con. Kỳ thi tuyển dụng vào ngày 18 tháng sau, một tháng tới đây con sẽ ở lại thị trấn để ôn tập."
Lý Quý Hoa trực tiếp vén màn lên, lớn tiếng hô: "Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa?"
Điền Thiều nói: "Nếu mẹ đồng ý thì chuẩn bị cho con một tháng khẩu phần lương thực. Nếu không đồng ý, còn sẽ tự mình tìm cách."
Đã nhờ cậy Điền Kiến Nhạc rồi sẽ không làm phiền anh ta nữa. Nếu Lý Quế Hoa phản đối đến cùng, cô cũng chỉ còn cách vào xin xin cậu cả cứu trợ, so với Lý Quế Hoa, Lý đại cữu là một người có quyết đoán hơn.
Chỗ nào là thương lượng với bọn họ, đây rõ ràng chỉ là thông báo cho họ biết. Lý Quế Hoa tức giận chỉ vào Điền Thiều mắng: "Đồ mất dạy, mày có còn để tao với cha mày vào mắt không? Đã có bản lĩnh như vậy thì bây giờ cút luôn cho tao."