Chương 30: Vu Khống

Mượn được sách còn làm quen được với một bác trai lương thiện tốt bụng, Điền Thiều cảm thấy chuyến đi này thu hoạch tràn đầy. Trước khi rời đi, Điền Thiều nghiêng người cúi chào Lý Kiều: "Bác, cảm ơn bác ạ."

Cô còn phải chuẩn bị phiếu sách để mua càng nhiều sách kế toán. Chỉ có hiểu rõ hơn phương pháp kế toán thời đại này mới có thể đạt điểm cao, nhưng mà chuyện này cũng không gấp được.

Lý Kiều nhanh chóng nâng cô lên: "Cô bé, cháu làm gì vậy? Ta chỉ cho cháu mượn một cuốn sách, không chịu nổi lễ lớn như vậy."

Điền Thiều lắc đầu nói: “Bác không biết đâu, vừa rồi cháu tới tiệm mua sách kế toán, người bán hàng nhìn bộ quần áo tồi tàn của cháu liền châm chọc nói cháu thôn cô quê mùa, còn không bán sách cho cháu."

Thân ở trong đó mới hiểu được cuộc sống của người dân tầng đáy xã hội khó khăn thế nào, không chỉ cơm không đủ ăn mặc không đủ ấm mà còn bị những người xưng là người thành phố này coi thường. Cho nên bọn họ đều mong mỏi thoát ly nông thôn lên thành phố làm việc, nhưng để bước ra được nào có dễ dàng.

Lý Kiều mấy năm nay cũng nếm đủ nhân tình ấm lạnh, ông an ủi: "Cháu gái, đừng để ý bọn họ."

Điền Thiều tính khí cũng không tốt như vậy, cô ngẩng đầu nói: "Không, người như thế càng không nói họ càng kiêu ngạo. Cháu đã nói với người đó, cả đời cô chỉ đứng mãi làm người bán hàng, còn cháu tương lai sẽ là người cô ta ngưỡng vọng."

Lý Kiều giơ ngón tay cái khen ngợi: "Cháu nói rất đúng, tương lai của cháu là vô hạn, mà cô ta cả đời chỉ quanh quẩn trong tiệm sách. Cho nên, không cần lãng phí thời gian lên những người này."

Không chỉ thông tuệ nỗ lực hơn người mà còn gan dạ cùng quyết đoán, tiền đồ tương lai tuyệt sẽ không kém.

Ra khỏi thư viện, Lý Tam Khôi hỏi: "Chị họ, chị vừa nói gì cùng ông lão kia vậy? Nói cả nửa ngày."

Nói xong lời này, Lý Tam Khôi liền hối hận, đề tài của hai người trò chuyện nói cho cậu biết cũng không hiểu! Cũng lạ, trước đây chị họ mặc dù thông minh nhưng rất ít nói, bây giờ cái miệng nhỏ này nói bla bla như lạt ma, bản thân cậu cũng không chen được lời

Điền Thiều cười nói: “Ông ấy họ Lý, là một người rất tốt, ông ấy vừa kể cho chị nghe tình hình ở nhà máy dệt. Ông ấy nói lần này thông báo tuyển dụng công khai, chỉ cần chị có thể đứng trong 3 hạng đầu nhất định có thể trúng tuyển."

"Vậy chị cố lên.”

Điền Thiều nói: "Tam Khôi, hôm qua không phải em nói lấy được mười cân mật sao? Chị muốn xin bà ngoại và cậu cả san ra hai cân cho chị mang tặng, em nói bà ngoại và cậu cả biết có đồng ý không?"

Lý Tam Khôi gãi gãi đầu nói: "Chị hỏi em em cũng không biết! Như vậy đi, ăn trưa xong em sẽ trở về. Nếu bà nội đồng ý, ngày mai em sẽ đưa qua cho chị."



Cậu cảm thấy bà nội và cha sẽ đồng ý, dù sao cũng là chuyện liên quan đến tiền đồ. Có điều là việc này còn phải hỏi qua, Lý Tam Khôi cũng không dám hứa hẹn.

“Hay là chị vào núi cùng em nhé!” Điền Thiều cảm thấy như vậy càng lộ vẻ thành ý. Một điểm nữa chính là bà ngoại và cậu cả đã đồng ý thì mẹ cô cũng không tiện tiếp tục phản đối nữa.

Không trực tiếp về nhà mà lại đi vòng vèo cung tiêu xã. Điền Thiều không chỉ mua muối và tương giấm mà còn mua bàn chải đánh răng, bột đánh răng cùng hai bánh xà phòng. Cuối cùng, thấy bột bắt rận không cần phiếu lại mua liền ba gói.

Ra khỏi cung tiêu xã, Lý Tam Khôi hỏi: "Chị, sao chị không trả lại bao thuốc?"

"Trả làm gì? Về sau cần dùng đến." Cô buổi chiều muốn tới nhà cậu, đến lúc đó cầm một bao cho cậu cả, xin mật cũng dễ nói ra hơn. Mặt khác cô còn hứa hẹn cho Vệ đại thúc một bao thuốc lá, đến lúc đó phải đưa.

Mua mấy thứ này xong, Điền Thiều lại đến cửa hàng thực phẩm, thịt đã bán hết xương cũng chẳng còn. Nhưng thật ra còn có chút lòng lợn, gan heo tim heo đã bị nhặt đi từ lâu, chỉ còn thừa lại đại tràng và ruột non.

Do dự một chút, Điền Thiếu liền mua ruột non, chủ yếu là cô không biết xử lý đại tràng, đồ chơi này làm không sạch sẽ thì không ăn được.

Mua xong, hai người quay về. Lúc này, Lý Ái Hoa đang cùng đồng nghiệp ăn ở căn tin, cô cùng đồng nghiệp nói đến Điền Thiều: “Tự học tiểu học lấy bằng sơ trung, không phải thiên tài là cái gì?”

Đồng nghiệp của cô ta không quá tin, nói: "Cô ta nói gì cô cũng tin à, không chừng lừa cô thì sao?"

Lý Ái Hoa hỏi: "Vậy mục đích cô ta lừa tôi làm gì? Thật hay giả tháng sau kiểm tra sẽ biết, hà tất lại nói dối như vậy. Cho nên tôi cảm thấy cô ấy nói đều là thật. "

Đang chuẩn bị ăn xong thì một người chạy tới trước mặt Lý Ái Hoa nói: "Ái Hoa, không ổn. Mạc Tiểu Mạn tới phòng an ninh tố cáo, nói cô nhận đồ của người báo danh."

Lý Ái Hoa vừa nghe liền tức điên, nổi giận đùng đùng đi tới phòng an ninh. Bước vào phòng làm việc của trưởng ban, cô không nói hai lời xông lên tát một cái vào mặt Mạc Tiểu Mạn.

Mạc Tiểu Mạn không ngờ rằng Lý Ái Hoa vừa đến đã động thủ, không đề phòng khiến khuôn mặt bị đánh sưng lên.

Đội trưởng Trần phòng an ninh nhanh chóng kéo Lý Ái Hoa ra nói: "Đồng chí Ái Hoa, có chuyện gì từ từ nói đừng động thủ."

Lý Ái Hoa nổi giận đùng đùng nói: "Cô ta nói xấu tôi nhận đồ, đừng nói chỉ là cào mặt, có đánh tàn phế cũng không quá đáng. Mạc Tiểu Mạn, tôi nói cô biết, chuyện hôm nay tôi không để yên đâu."



Thường ngày hai người có chút xích mích, nhưng không nghĩ tới cô ta còn muốn huỷ hoại cô.

Mạc Tiểu Man chỉ vào lọ mật ong nhỏ trên bàn nói: “Cái lọ mật này, tôi tận mắt nhìn thấy cô gái tới báo danh hôm qua đưa cho cô. Chứng cứ đều ở đây, cô còn cái gì để nói.”

Lọ mật ong này cô đặt trong ngăn kéo còn khoá lại. Hiện tại xuất hiện ở đây chỉ có một khả năng ngăn kéo của cô bị cạy ra. Nghĩ đến đây, Lý Ái Hoa lại muốn xông tới đánh Mạc Tiểu Mạn, chỉ là bị ngăn lại.

Trần Bình hỏi: "Đồng chí Ái Hoa, mật ong này thật sự là do cô bé đó đưa cho sao?"

Lý Ái Hoa nói: "Điền Linh Linh đúng là muốn tặng tôi hộp mật này vì cảm kích tôi chỉ điểm cô ấy. Bà nội tôi thích uống mật ong, khó gặp được tôi liền..."

Không chờ cô nói xong, Mạc Tiểu Man la lớn: "Trần khoa trưởng, ông xem, cô ta thừa nhận. Trần khoa trưởng, cô ta nhận hối lộ, các anh mau bắt cô ta lại đi."

Trần Bình cảm thấy nhà họ Lý khá giả, Lý Ái Hoa sẽ không ngu ngốc đến mức tham ít đồ như thế, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đồng chí Ái Hoa, cô nhận đồ của người khác, đó là phạm sai lầm phải xử phạt."

Lý Ái Hoa không hề sợ hãi, nói: “Tôi đương nhiên biết điều này, nên đã lấy hai đồng và ba phiếu công nghiệp đổi cho Điền Linh Linh. Các ngươi nếu không tin có thể tới Điền gia thôn tìm Linh Linh hỏi. "

Mạc Tiểu Man trong lòng hoảng hốt, vội vàng la lớn: "Trần khoa trưởng, đừng tin cô ta. Cô ta là cán sự khoa nhân sự, Điền Linh Linh vì tiền đồ nhất định sẽ không dám đắc tội cô ta, cho dù không lấy tiền và phiếu cũng sẽ nói có nhận."

Trần Bình nói: "Việc này dễ điều tra thôi. Đồng chí Ái Hoa nói cô ấy đưa cho đồng chí Điền ba phiếu công nghiệp. Nếu đồng chí Điền nhận thật, cũng không tìm được ba phiếu công nghiệp khác thế vào."

Nếu chỉ cho tiền thì khó nói, nhưng phiếu công nghiệp đều do nhà máy phát nên cái này tra được.

Trần Bình kêu hai người đi Điền gia thôn tìm Điền Thiều. Mã Đông thấy bọn họ chuẩn bị ra ngoài, thuận miệng hỏi một câu: "Mặt trời lớn như vậy, các ngươi ra ngoài làm gì?"

Một người trong đó có quan hệ không tệ với Mã Đông, bèn nói ra chuyện Lý Ái Hoa nhận hối lộ.

Mã Đông nghe vậy lập tức nói: "Việc này là thật. Cô bé kia có lấy ra cho tôi xem hai đồng và ba phiếu công nghiệp, còn muốn tôi trả lại cho Lý cán sự. Tôi không đồng ý, cô ấy còn đỏ mặt nói chiếm lời của Lý cán sự nữa."

Mã Đông ở nhà máy dệt nổi danh ngay thẳng, có lời chứng của ông tất cả mọi người đều tin tưởng Lý Ái Hoa.