Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thập Niên 70] Chị Cả Pháo Hôi Mang Em Gái Nghịch Tập

Chương 3: Cứu Người Thành Tự Sát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đang nghĩ ngợi chuyện, Điền Thiều đột nhiên cảm thấy trong bụng như có một đám lửa hừng hực đang thiêu đốt. Cảm giác này rất nhanh lan đến toàn thân, khiến cả người cô đều không khỏi co quắp.

Tam Nha bưng hai cái bát tiến đến, thấy cô như vậy gấp gáp hỏi: "Chị làm sao vậy?"

"Đói."

"Vậy chị mau ăn cơm đi.". "Em đút cho chị nhé."

Ăn xong một bát khoai lang trộn cơm cùng hai quả trứng gà, Điền Thiều cảm giác như mình sống lại. Trước đây nghe ông bà nội nói lúc bọn họ chịu đói thống khổ như nào cô không mấy để bụng. Bây giờ chính bản thân trải qua mới hiểu cảm giác này khó chịu thế nào.

Tam Nha bưng bát nói: "Chị, bây giờ khá hơn chút nào không?"

Không đợi Điền Thiều mở miệng, đột nhiên một người từ bên ngoài xông vào. Thấy bát trống không, Tứ Nha khóc lên: "Tại sao chị lại ăn sạch trứng gà chứ?"

Lời này giống như cô thường ăn trộm thức ăn vậy, Điền Thiều cau mày ngẩng đầu nhìn Tứ Nha không nói gì.

Cô có ký ức của Đại Nha biết Tứ Nha không thích vệ sinh, nhưng lại không nghĩ rằng lại lôi thôi như vậy. Tóc rối như ổ gà, mặt chỗ đen chỗ trắng, quần áo đều là bụi đất bẩn không dám nhìn thẳng. Không phải nói quá chứ ăn mày còn sạch sẽ hơn con bé này.

Điền Thiều có ký ức của Đại Nha đồng thời cũng kế thừa tình cảm của cô ấy, cô cau mày nói: "Bẩn như vậy em cũng không thấy khó chịu à, nhanh đi tắm mau."

Lối nói chuyện rất có uy nghiêm.

Không được ăn trứng gà còn bị ghét bỏ, Tứ Nha buồn bực đi ra ngoài.

Tam Nha ngồi bên giường, nhẹ giọng nói: "Nhà họ Sử quả thực không phải chỗ tốt để gửi gắm, nhưng chị không muốn gả có thể trực tiếp nói cho cha mẹ, vì sao phải đi nhảy sông tự tử? Mẹ vừa nghe được tin này sợ đến ngất đi."

Điền Thiều nhớ tới vừa rồi Lý Quế Hoa quả thật có nói cô nhảy sông tự sát, chỉ vì chuyện của nhà họ Sử khiến bà rất phẫn nộ nên không hỏi nhiều: "Ai nói với em là chị nhảy sông tự tử?"

Tam Nha không suy nghĩ nhiều như vậy, nói : "Là chị Niệm Thu nói. Chị ấy nói thấy chị nhảy sông, không may đúng lúc chị Linh Linh cũng không cẩn thận rơi xuống nước. Chị ấy không thể đồng thời cứu hai người nên chọn cứu chị Linh Linh gần bờ trước. Đợi lúc chị ấy cứu chị Linh Linh lên bờ rồi quay lại cứu chị thì chị đã tự bơi lên bờ rồi, chỉ là vừa lên bờ liền hôn mê."



Điền Thiều sau khi nghe xong nhịn không được chửi câu thô tục: "Có cái rắm ấy."

Bành Niệm Thu này cũng là cô nương Điền gia thôn, chỉ là hai người không có gì giao thoa. Điền Thiều không nghĩ tới Bành Niệm Thu này tuổi nhỏ mà độc ác như vậy, đoạt công lao cứu người của Đại Nha còn nói xấu cô ấy nhảy sông tự tử.

Tam Nha không suy nghĩ nhiều, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Chị cả, em biết chị sẽ không luẩn quẩn trong lòng. Chị không cẩn thận rơi xuống sông giống chị Linh Linh đúng không?"

Điền Thiều không tiếp lời mà dò hỏi: "Việc này làm sao em biết được?"

Tam Nha thấy chị gái không giải thích, cảm xúc hạ xuống nói: "Chị, việc này toàn bộ thôn ta đều biết rõ. Chị cả, chờ chị nay mai bắt đầu làm việc nhất định phải giải thích với người trong thôn, như vậy bọn họ sẽ không mắng cha mẹ nữa."

"Mắng cha mẹ cái gì cơ?" Thông qua tiếp xúc vừa rồi, cô đã thừa nhận người cha Điền Đại Lâm này rồi.

Tam Nha rất khó chịu, nhẹ giọng nói: "Bọn họ mắng cha mẹ vì tiền lễ hỏi mà ép chị nhảy sống tự tử, là phần tử xấu. Chân tướng rõ ràng không phải như vậy, em giải thích bọn họ còn nói em ngôc. Em mới không ngốc đấy, là bọn họ oan uổng cha mẹ."

Mặc dù tính tình mẹ không tốt còn hay mắng chửi người nhưng cũng chỉ có làm chuyện sai mới động thủ đánh chị em bọn họ, hơn nữa có gì ăn ngon cũng đều nhường mọi người. Không giống Tiểu Thảo nhà bên cạnh, không chỉ mỗi ngày chịu đánh chịu mắng còn ăn không đủ no, trong nhà có thịt cũng không được một miếng.

Điền Thiều sờ đầu em gái, hỏi: "Nhà Linh Linh nói như thế nào?"

Tam Nha lắc đầu nói: "Chị Linh Linh bị đưa đi bệnh viện thị trấn, bây giờ còn chưa trở lại. Chị cả, chị không phải nhảy sông tự tử đúng không?"

Cô nàng này nhất định phải muốn có câu trả lời mới chịu.

Điền Thiều không chút nghĩ ngợi nói: "Tất nhiên không phải rồi. Tam Nha, em vừa nói toàn bộ thôn mọi người đều hiểu, ý là tất cả mọi người đều tin Niệm Thu nói sao?"

"Vâng, tất cả mọi người đều tin chị Niệm Thu cứu người. Chị cả, bây giờ em đi giải thích cho mọi người." Nói xong lời này, Tam Nha kéo tay áo cô.

Nghe người trong thôn nói Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa như vậy, trong lòng Tam Nha khó chịu nên càng muốn sớm đi rửa sạch oan khuất cho họ. Có Tiểu Thảo cách vách so sánh, ở trong lòng Tam Nha vợ chồng Điền Đại Lâm là cha mẹ tốt nhất trên đời này.



Điền Thiều lại không theo ý em gái, phẩy tay nói: "Việc này không gấp, đợi Điền Linh Linh về nói tiếp."

"Chị cả, có phải chị vẫn giận cha mẹ không? Chị à, cha mẹ đã biết sai rồi, chị tha thứ cho họ được không?"

Không nghĩ tới Tam Nha trầm mặc ít lời lại là bé cưng hiếu thuận như vậy. Điền Thiều giải thích: "Không phải chị không muốn giải thích, mà bây giờ chị đi nói với mọi người không phải nhảy sông bọn hắn cũng không tin."

Tam Nha có chút sốt ruột hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, cứ để họ nói xấu cha mẹ vậy sao?"

Điền Thiều lắc đầu nói: "Tất nhiên là không. Em đừng có gấp, việc này trong vòng hai ngày sẽ giải quyết."

Chỉ cần Điền Linh Linh trở về nói cho mọi người biết người cứu đích thật là Điền Đại Nha, lời đồn này tự nhiên sụp đổ.

Hai ngày vẫn có thể đợi được, Tam Nha một lời đáp ứng.

Luôn nằm trên giường cũng khó chịu, Điền Thiều ra khỏi phòng. Tuy biết gian phòng này cực kỳ tồi tàn nhưng nhìn lại vẫn chấn động. Nhà cửa thấp bé gồ ghề, bùn trên tường đã bóc xuống từng mảng, chỗ đen chỗ trắng giống một con quái vật khổng lồ xấu xí.

Nhưng dù xấu xí thế nào cũng là do vợ chồng Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa hai người xây dựng từng chút từng chút một. Theo bà ngoại nguyên thân nói, hai người họ đã vắt kiệt sức lực để xây căn nhà này.

Nghĩ tới vợ chồng hai người vì để toàn gia ăn no ngày đêm làm lụng vất vả, chút khúc mắc của Điền Thiều đối với Lý Quế Hoa cũng tiêu tan.

Ngay lúc Điền Thiều gục mặt xuống nước để rửa tay, nhìn ảnh phản chiếu khiến cô sững sờ, mi cong, mắt hạnh, mặt trái xoan, sống mũi cao đẹp.

Tam Nha nhìn chị gái ngẩn người trước chậu gỗ, đẩy nhẹ một cái: "Chị cả, sao vậy?"

Điền Thiều phục hồi tinh thần lại cười nói: "Không có việc gì."

Trước cô vẫn thấy kỳ quái, vì sao lão già kia sẵn lòng bỏ ra nhiều lễ hỏi như vậy còn dùng việc làm để lừa gạt vợ chồng Điền Đại Lâm. Bây giờ cô đã hiểu, cô gái này bởi vì quanh năm làm việc bên ngoài khiến làn da phơi nắng bị đen, lại vì nhà nghèo sắc mặt không tốt, thêm trước trán để tóc mái thật dài cho nên dáng dấp không hiện rõ. Nhưng chỉ cần dinh dưỡng đầy đủ cộng thêm che kín dưỡng trắng tuyệt đối là đại mỹ nhân, về sau điều kiện tốt lại ăn mặc tỉ mỉ nữa thì tuyệt không thua những nữ minh tinh đó.

Tâm trạng chán nản của Điền Thiều lập tức bị cuốn đi. Kiếp trước diện mạo cô chỉ có thể coi là dễ nhìn, khỏi nói hâm mộ những người đẹp này nhiều thế nào, hiện tại cô đã bù đắp được khuyết điểm này rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »