Chương 25: Bị Khinh Thường

Đi được một lúc, Điền Thiều lại chặn một ông cụ lại hỏi đường. Sau khi chắc chắn rằng người đàn ông kia không nói dối bọn họ mới tiếp tục đi về phía trước, đi bộ khoảng mười lăm phút cuối cùng cũng đến cổng nhà máy dệt.

Lý Tam Khôi đứng đối diện nhà máy, chỉ vào tấm biển hiệu treo cạnh cửa hỏi: “Chị, trên đó viết gì vậy?”

Điền Thiều nói: "Nhà máy dệt Vĩnh Ninh. Tam Khôi, những lúc nông nhàn em tới nhà chị để Tam Nha dạy em biết chữ đi. Nếu không...về sau phải xa nhà, ngay cả ngồi xe gì em cũng phải hỏi người ta."

Đại bộ phận mọi người đều tương đối giản dị, hỏi thăm vài câu bọn họ sẽ tốt bụng hướng dẫn, nhưng cũng có một số kẻ ác ý cố tình chỉ sai để bạn nhầm xe. Ông nội cô có hai người thân thích bị lừa như vậy, khiến bọn họ đều nói người thành phố rất xấu nhưng thực ra những người đó chưa chắc là người thành phố.

"Em xa nhà làm gì chứ? Ngay cả thị trấn cũng là tới lần đầu ."

Điền Thiều cũng không cười nhạo cậu, bây giờ có mấy người dự đoán được đất nước trong ba mươi năm tới sẽ phát triển nhanh chóng, kinh tế tăng trưởng khiến nhiều quốc gia gọi đó là kỳ tích đâu: "Biết chữ trăm lợi không hại. Được rồi, chúng ta làm chính sự trước.”

Chuyện này không vội, đợi cô vào được nhà máy rồi sẽ có tiếng nói trong nhà, đến lúc đó nói ra chuyện này cũng không muộn. Cũng vì cậu cả giúp đỡ nhà họ rất nhiều, cho nên Điền Thiều muốn kéo cậu em họ này một tay.

"Làm chính sự gì cơ ạ?"

"Đến rồi sẽ biết."

Hai người băng qua đường đến trước cửa nhà máy dệt. Điền Thiều đang muốn tiến lên hỏi bảo vệ thì bị một thanh niên mặc áo xanh quần đen chặn lại: “Các người làm gì vậy?”

Khi hai người quay lại, người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới hai chị em, ánh mắt dò xét của anh ta khiến Điền Thiều rất không vui.

Bởi vì không biết danh tính của người đàn ông, Điền Thiệu khó chịu trong lòng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cô cười nói: “Chúng tôi nghe nói nhà máy dệt tuyển kế toán nên đến báo danh.”

Người đàn ông nhìn bộ quần áo chắp vá của Điền Thiều, nhịn không được bật cười, nụ cười kia tràn đầy khinh thường: "Cô muốn tới nhà máy của chúng tôi báo danh làm kế toán á? Cô biết chữ sao?"



Vừa lúc đó một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi tới, Điền Thiều chú ý tới ông ta bước đi khập khiễng. Khi đến gần, người đàn ông hỏi: "Kế toán Tưởng, hai người này là họ hàng của anh à?"

Kế toán Tưởng khinh thường, anh ta không có thân thích nghèo hèn như vậy: “Không, tôi thấy bọn họ lén lén lút lút ở cửa không có ý tốt nên gọi bọn họ lại hỏi cho rõ.”

Điền Thiệu tức điên, vừa mở miệng đã nói xấu người khác tuyệt không phải thứ tốt: “Tôi và em trai tôi quang minh chính đại tới đây, anh dựa vào cái gì mà nói chúng tôi lén lút, có ý xấu? Tôi nói cho anh biết, gia đình tôi 5 đời làm nông nhưng dù nghèo đến mấy, chúng tôi cũng chưa bao giờ lấy của người khác một cái kim sợi chỉ. Nếu hôm nay anh không cho tôi lời giải thích, tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của anh. Nếu lãnh đạo của anh mặc kệ, tôi sẽ đi tìm giám đốc."

Tưởng Văn Thành nhìn cô ta nông dân, nghĩ rằng hù doạ một trận cũng không dám nói gì, không ngờ tới miệng lưỡi bén nhọn: "Cô nói là cô tới báo danh? Vì sao không trực tiếp vào xưởng báo danh mà lại đứng ở ngoài cửa lớn thập thò nửa ngày?"

Điền Thiều giễu cợt nói: "Anh nói chúng tôi thập thò nửa ngày ngoài cửa, như vậy tức là anh cũng nhìn chòng chọc chúng tôi từng đó à? Bây giờ cũng mới khoảng 8h sáng là lúc cao điểm mọi người đi làm. Ý của anh là bảo vệ cùng những người đi làm đều mù hết nên không nhìn thấy 2 chị em chúng tôi, chỉ mình anh thấy ư?"

Bảo vệ nhà máy dệt nhìn Điền Thiều, nha đầu này nhìn vẻ mặt trẻ con không ngờ lá gan còn rất lớn: "Cô nói nhà các cô 5 đời bần nông, có chứng cứ không?"

Điền Thiều lấy thư giới thiệu ra, nói: "Đồng chí, tôi tên Điền Linh Linh, ở Điền gia thôn xã Hồng Kỳ. Đồng chí, đây là thư giới thiệu của đội trưởng chúng tôi, mời ngài xem."

Tưởng Văn Thành tức giận thở gấp: "Một đứa nông thôn như cô dám báo danh kế toán công ty chúng tôi, cô biết chữ sao? Cô biết làm sổ sách sao?"

Điền Thiều nhìn ra bảo vệ cũng không vừa mắt tên họ Tưởng này, có thể thấy được nhân duyên người này trong nhà máy như thế nào, cô trực tiếp cắt lời chất vấn của đối phương: "Ngài lãnh tụ từng nói, không có chứng cứ thì không có quyền lên tiếng. Ngay cả tôi là ai anh cũng không biết, dựa vào đâu dám nói tôi không biết chữ không biết làm sổ sách. Tôi đây muốn nói cho anh biết, tôi không chỉ biết chữ nhiều hơn anh mà còn làm sổ sách tốt hơn anh nữa đấy."

Cũng chỉ có doanh nghiệp nhà nước mới chứa chấp loại người này, nếu là ở Sở sự vụ của bọn họ ngay cả cửa cũng đừng hòng bước vào được.

Kế toán Tưởng suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Cô là cái thá gì, dám..."

Thấy hắn còn muốn nói nữa, người đàn ông vội vàng nói: "Kế toán Tưởng, sắp tới giờ làm việc rồi cậu mau chóng tới phòng làm việc đi, nếu trưởng khoa Hà tìm cậu có việc mà không thấy người cậu sẽ không tốt lắm đâu."

Kế toán Tưởng giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó không để ý tới hai chị em Điền Thiều nhanh chóng đạp xe vào nhà máy.

Người đàn ông nhìn Điền Thiều cười nói: "Cô gái, đây là Kế toán Tưởng khoa tài vụ, cậu ta là sinh viên, cô lại dám nói biết chữ nhiều hơn cậu ta, làm sổ sách tốt hơn cậu ta, để người khác nghe thấy sẽ cảm thấy cô kiêu căng ngạo mạn đấy."



Điền Thiều nhét một bao Hồng tháp yên vào tay người đàn ông, nói: "Chú à, chào chú, xin hỏi quý danh của chú là?"

Mã Đông rất kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái nhỏ này thoạt nhìn thuần phác lại hiểu chuyện như thế. Ông nhận lấy điếu thuốc lại rút từ trong bao ra một điếu khác nhét vào túi, còn dư lại trả cho Điền Thiều: "Tôi họ Mã. Cô bé, tuy là lần này yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi không cao nhưng những người đăng ký đều là kế toán viên giàu kinh nghiệm đã từng làm việc ở nơi khác, nhân tiện, còn có hai sinh viên đại học cũng đăng ký."

Điền Thiều kinh ngạc không thôi hỏi: "Không phải sinh viên đều do bên trên phân công sao, sao còn phải tới đây thi tuyển dụng vậy ạ?"

Mã Đông kiêu ngạo nói: "Những nơi được phân công sao có đãi ngộ tốt bằng nhà máy dệt chúng tôi. Lần này điều kiện tuyển dụng nơi lỏng nên bọn họ cũng tới tham gia thi, trúng tuyển sẽ được điều qua đây.""

Tương đương với việc nói, lần này tới tham gia thi đều là người có kinh nghiệm từng làm sổ sách chứ không phải "dưa non".

(*) Nguyên văn là “生瓜蛋子” (sinh qua đản tử): trong đó 生瓜 (sinh qua) có nghĩa là “chưa chín”, “còn non”, cả cụm từ này dùng để chỉ những người mới tiến cung chưa được bao lâu, chưa có nhiều kinh nghiệm trong công việc.

"Cong, cong, cong.."

Lý Tam Khôi giật mình, hỏi: "Ai gõ chuông vậy a?"

Mã Đông tính khí tốt giải thích: "Đây là tiếng chuông báo làm của nhà máy, chuông vang rồi còn chưa tới chỗ làm sẽ bị trừ lương."

Lời này cũng đồng thời tiết lộ, thật sự đến trễ chỉ cần lãnh đạo không truy cứu thì không có sao cả.

Điền Thiều kỳ thực có rất nhiều nghi vấn, nói thí dụ như vì sao lần này điều kiện tuyển dụng sẽ thoải mái như vậy, tại sao lại tuyển 03 kế toán cùng một lúc, khoa tài vụ đổi một lúc 03 kế toán có gì không ổn hay không. Chỉ là cô không hỏi gì nữa, chỉ nói: "Chú Mã, cháu muốn đi báo danh, không biết nên tìm ai ạ?"

Mã Đông cười nói: "Cô bé, nghe cô mới nói, trước đây cô từng làm sổ sách rồi sao?"

Cô kiểm tra rất nhiều sổ sách của các công ty niêm yết trên thị trường nhưng cô lại chưa từng làm kế toán. Cô có thể nói học qua kế toán nhưng lại không thể nói dối từng làm kế toán, rất dễ bị vạch trần. (P/s: chắc nữ chính làm kiểm toán của nhà nước.)