Điền Thiều cảm thấy Điền Kiến Nhạc là người thông minh, chớ trách có thể ở công ty vận chuyển ăn sung mặc sướиɠ! Chỉ là cô không có hứng thú gì với làm lão sư, thứ nhất cô không có kiên trì dạy tiểu hài tử, thứ hai cô nhớ lúc này đãi ngộ cho giáo viên rất thấp. Chỉ là nếu như không vào được nhà xưởng, đi tiểu học dạy hai năm trước thời kỳ chuyển tiếp cũng được, dù sao cũng hơn xuống đất làm việc.
Điền Thiều trực tiếp hỏi: "Điền Kiến Nhạc, không biết lão sư tiểu học công xã có đãi ngộ gì?"
Mã Đông Hương hung ác trợn mắt nhìn con trai, chẳng qua là khi thấy một nhà Điền Đại Lâm cũng không tiện nói thêm cái gì.
Lý Quế Hoa đập một cái lên người con gái: "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mặc kệ bao nhiêu tiền đều mạnh hơn xuống đất làm việc."
Điền Kiến Nhạc nhìn sắc mặt cô rất bình tĩnh, có chút kinh ngạc. Đây chính là công việc, bao nhiêu người cầu không được. Nếu không phải là bởi vì cứu Linh Linh dẫn đến từ hôn, hắn cũng sẽ không nói việc này.
Điền Thiều có quyết định của chính mình: "Mẹ, chuyện liên quan đến tiền đồ của con, con nhất định phải hỏi rõ ràng."
Đối phương cố ý bán hắn cái tốt, nói xong tự nhiên cũng tương đối rõ ràng. Điền Kiến Nhạc nói: "Mỗi ngày mười công điểm, nửa năm trước mỗi tháng sáu đồng tiền, nửa năm sau mỗi tháng 10 đồng."
"Là tới khoá học mới có mười công điểm, hay là cả năm đều có?"
Điền Kiến Nhạc nhìn cô một cái, nói: "Nghỉ không có, thời điểm khác đều là mười công điểm."
Lý Quế Hoa sợ Điền Thiều làm chuyện ngu ngốc, đoạt nói trước: "Kiến Nhạc à, công xã lúc nào sát hạch? Đến lúc đó cậu nói tôi biết, tôi cùng Đại Nha đi thi."
"Cái này cháu không rõ lắm, nếu mọi người xác định cháu sẽ đi hỏi thăm."
Điền Thiều gật đầu nói: "Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Điền Kiến Nhạc vừa cười vừa nói: "Đại Nha, hai ngày này tôi đều ở nhà, suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi. Thím, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi về trước."
Lý Quế Hoa bây giờ trở nên đặc biệt nhiệt tình: "Về sớm vậy a? Ngồi nữa..."
Mặc dù cực lực giữ lại nhưng Điền Xuân vẫn đi về. Đợi cả nhà bọ họ đi, Lý Quế Hoa giơ tay lên đánh Điền Thiều, chỉ là Điền Thiều sớm có chuẩn bị nên tránh được.
Lý Quế Hoa hạ giọng mắng: "Đầu óc con bị nước vào sao? Đốt đèn l*иg cũng không tìm được chuyện tốt như vậy còn lại còn suy nghĩ, suy nghĩ cái gì? Bắt đầu từ ngày mai con đọc sách cẩn thận cho ta, nhất định phải qua sát hạch."
Điền Đại Lâm cũng nói: "Đại Nha, lão sư làm một ngày 10 công điểm, cha một ngày cũng mới 10 công điểm, không chỉ có như vậy mỗi tháng còn có 10 đồng. Chờ con được phần công tác này, về sau việc hôn nhân cũng dễ nói."
Điền Thiều biết đối với bọn họ mà nói đây là trời giáng chuyện tốt, cho nên cũng không muốn tranh chấp cùng họ: "Cha, mẹ, sắc trời khuya lắm rồi con muốn ngủ, hai người cũng đi nghỉ sớm đi."
Lý Quế Hoa còn muốn nói tiếp, Điền Thiều đã xoay người đi ra.
"Cha bọn nó, nha đầu kia hoàn toàn không có nghe vào lời của chúng ta, ông nói làm sao bây giờ?"
Điền Đại Lâm cũng hiểu được đây là một chuyện tốt, nhưng Điền Thiều không nhiệt tình vợ chồng bọn họ lo lắng suông cũng không có biện pháp: "Ngày mai tôi lại khuyên nó nữa."
Lý Quế Hoa cũng không có biện pháp nào khác, chỉ hy vọng con gái bây giờ đừng bướng bỉnh.
Cả nhà Điền Xuân trở về, Mã Đông Hương gọi Điền Kiến Nhạc vào phòng. Điền Linh Linh do dự một chút cũng theo vào phòng.
Mã Đông Hương nghiêm mặt nói: "Việc tiểu học công xã muốn tuyển lão sư này, chuyện lớn như vậy không nói với chúng ta trực tiếp đưa ra ngoài, trong mắt con còn có ta với cha con sao?"
Điền Kiến Nhạc sớm biết cha mẹ sẽ phản đối, nói: "Hôm qua bạn bè mới nhắc tới. Mẹ, Đại Nha vì cứu Linh Linh không chỉ thiếu chút nữa mất mạng còn huỷ hôn, cả nhà Đại Lâm thúc vì thế còn bị oan ức, chỉ tặng đồ bồi thường là không được."
Điền Linh Linh gật đầu phụ họa: "Mẹ, anh ba nói đúng. Nếu như Đại Nha có thể dạy học tiểu học, ân cứu mạng này con coi như báo xong."
Mã Đông Hương tức giận nói: "Việc này ta đã nghĩ qua. Nó cũng 17 tuổi, thu xếp cho nó người trong sạch còn giúp đặt mua phần đồ cưới phong phú cũng đủ rồi."
Điền Linh Linh cảm thấy không thích hợp: "Mẹ, tri nhân tri diện bất tri tâm. Ngộ nhỡ người mẹ tìm giúp không tốt, đến lúc đó há lại không phải sai lầm nhà chúng ta? Hãy để cho Đại Nha đi tiểu học công xã dạy học, như vậy ổn thỏa hơn."
Loại chuyện như lập gia đình này không ai dám cam đoan sẽ sống tốt, nhưng có công tác chỉ cần người tận dụng tốt tuyệt sẽ không kém.
Mã Đông Hương vẻ mặt cứng lại, sau đó thở dài một hơi: "Linh Linh à, chị dâu hai của con cũng là tốt nghiệp sơ trung. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy cơ hội tốt như vậy không để cho chị dâu hai của con lại cho một người ngoài, con nghĩ để cho anh hai chị dâu con biết sẽ ra sao?"
Điền Linh Linh thật đúng là không nghĩ tới phương diện này.
Điền Kiến Nhạc nói thẳng không kiêng kỵ: "Mẹ, giúp Đại Nha tìm phần công tác này, về sau nhà các nàng lại có chuyện gì Linh Linh đều có thể cự tuyệt."
Dừng lại, hắn bỏ thêm một câu: "Mẹ, lúc đầu con có thể đi vào công ty vận chuyển đều là Khương thúc xuất lực."
Cũng vì em gái cứu Khương lão thái thái, Khương thúc mới có thể để hắn vào công ty vận chuyển. Em gái hắn chỉ đưa người tới bệnh viện, Đại Nha vì cứu em gái không chỉ suýt mất mạng còn huỷ hôn, nếu như không có xử lý tốt để một nhà Khương thúc thấy bọn họ đối nhân xử thế không tốt.
Xoạch, xoạch...
Điền Xuân hút điếu thuốc nói: "Ta coi bộ dạng Đại Nha như không muốn đi, nếu nó không đi có thể để cho chị dâu hai của con đi hay không?"
Điền Kiến Nhạc cự tuyệt: "Cái này con không làm được."
Giúp Điền Đại Nha là vì báo ân giúp em gái, giúp Hứa Tiểu Hồng xuất tiền xuất lực cuối cùng cũng sẽ không được câu cảm kích, hắn lại không phải không tự trọng.
Mã Đông Hương đỏ viền mắt: "Kiến Nhạc, chị dâu hai con trước đây làm không tốt nhưng nhìn mặt mũi anh hai con đừng so đo."
Không so đo? Làm sao có thể không so đo. Bốn năm trước lúc Điền Kiến Dân cùng Hứa Tiểu Hồng kết hôn không chỉ có móc sạch tiền tích góp của cha mẹ, ngay cả tiền lương hắn gửi cha mẹ cũng lừa gạt hết sạch. Những thứ này hắn đều không tính toán, nhưng hắn đặt máy may ở nhà chính cho phụ nữ trong nhà dùng, nhưng không nghĩ Hứa Tiểu Hồng chỉ vào mũi hắn mắng hắn không biết xấu hổ mơ ước đồ cưới chị dâu, còn tuyên dương khắp nơi.
Việc này hắn sẽ ghi nhớ cả đời. Chỉ là cũng có lợi, từ đó về sau hắn đều tự mình cầm tiền lương. Bây giờ ngày lễ ngày tết lấy chút tiền biếu cha mẹ, thường ngày trở về đều mua đồ. Đồ đạc sờ được thấy được, ở trong thôn ai không nói hắn hiếu thuận.
Mã Đông Hương cho Điền Linh Linh ánh mắt, bây giờ trong nhà cũng chỉ lời Linh Linh nói lão tam mới có thể nghe vào vài phần.
Điền Linh Linh do dự một chút nói: "Anh ba, nếu như Đại Nha không đi thì để chị hai đi thôi! Dù sao một mình anh hai nuôi gia đình cũng thật cực khổ."
Điền Kiến Nhạc giễu cợt nói: "Trường học phải thi, cô ta không qua được."
"Nói bậy, Đại Nha nửa chân không bước vào học đường con còn cảm thấy nó có thể thi đậu, chị dâu hai của con càng không thành vấn đề."
Điền Kiến Nhạc thẳng thắn nói: "Mẹ, mẹ chớ xem thường Đại Nha. Toàn bộ Điền gia thôn luận thông minh luận dáng vẻ không có ai hơn được Đại Nha."
Còn phẩm tính Hứa Tiểu Hồng, để cô ta đi trường học dạy học đó là dạy hư học sinh, chuyện thất đức như vậy hắn không làm. Hơn nữa việc này còn có tai hoạ ngầm, giúp Hứa Tiểu Hồng có phải hay không cũng phải giúp anh cả hay chị dâu cả tìm việc làm? Không giúp về sau lại đánh nhau tranh chấp.
Điền Kiến Nhạc không thích tiếp tục cái đề tài này, mượn cớ mệt mỏi đi trở về nghỉ ngơi.
Điền Linh Linh nhìn mẹ mình lau nước mắt, trong lòng không đành: "Mẹ, mẹ đừng có gấp, sáng mai con lại khuyên anh ba."