Chương 17: Điền Kiến Nhạc

Lý Quế Hoa về đến nhà thấy trên bàn đặt ba món ăn một món canh, theo thứ tự là ớt cay xào đậu tương, trứng chiên rau hẹ, dưa chuột trộn còn có canh trứng gà mướp đắng.

Bà không để ý tới mắng Điền Thiều lập tức chạy vào phòng bếp, thấy tủ bát hoàn hảo không chút tổn hại mới yên tâm. Lại vòng trở lại hỏi: "Trứng gà này từ đâu tới?"

Mỗi ngày bà thu trứng gà đều bỏ vào tủ bát, lo lắng Tứ Nha ăn vụng nên khoá lại.

Điền Thiều nói: "Lấy trong ổ gà, mẹ, con biết chúng ta sống không dễ dàng phải tiết kiệm, nhưng cũng không thể mỗi ngày chỉ dưa chuột mướp đắng được. Chúng ta không sau nhưng cha mỗi ngày phải làm nhiều việc nặng như vậy, cứ thế mãi thân thể sẽ lụn bại."

Trứng gà cũng chỉ 3 xu một quả, cô lấy được khoản tiền kia đủ ăn mấy năm, đáng tiếc Lý Quế Hoa một phần cũng không cho cô. Điền Thiều hối hận, hôm qua nên tự giữ lại một ít.

Con gái tri kỷ như vậy Điền Đại Lâm tâm tình vô cùng tốt: "Mẹ xấp nhỏ, Đại Nha cũng là vì suy nghĩ cho cơ thể của tôi, bà đừng nóng giận."

Lý Quế Hoa tức giận nói: "Tôi tân tân khổ khổ vì ai, còn không phải là vì cái nhà này?"

Điền Thiều cười híp mắt nói: "Chúng ta đều biết mẹ và cha rất khổ cực cho nên muốn hai người ăn khá một chút. Mẹ, mẹ đừng lo lắng, cuộc sống chúng ta sau này càng ngày sẽ càng tốt."

Lý Quế Hoa nhìn con gái cười uất khí trong lòng cũng tản: "Tam Nha, về sau con làm cơm đừng để chị cả con nấu ăn nữa."

Còn ăn như vậy, bà cảm thấy nhà mình thật sẽ chết vì ăn luôn rồi.

Tứ Nha là người đầu tiên phản đối nói: "Không muốn, chị cả nấu đồ ăn ngon."

Lý Quế Hoa dùng chiếc đũa gõ xuống đầu nàng, không tiếc cho một đống dầu nấu thịt với trứng gà đương nhiên ăn ngon rồi: "Chớ nói nhảm nhiều như vậy, về sau Tam Nha làm cơm."

Tam Nha nghe lời cũng không đối nghịch ý bà, lại nói tiếp mấy đưa con ngoại trừ Tứ Nha thèm ăn lười làm, mấy đứa còn lại đều chịu khó nghe lời. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là đều là con gái, không có con trai chống đỡ môn hộ. Nói là kén rể nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Điền Thiều gắp một miếng trứng gà vào bát Lý Quế Hoa nói: "Mẹ đừng đau lòng. Chờ con về sau kiếm tiền, cam đoan mẹ không chỉ được ăn thịt trứng thường xuyên, còn ăn không nổi nữa mới thôi."

Lý Quế Hoa xì một tiếng nói: "Ngày nào cũng ăn trứng với thịt, đó là bà chủ nhà quan, ta không có cái số tốt này. Đại Nha, mẹ cũng không những thứ này, chỉ hy vọng tương lai các ngươi đều có thể tìm nơi gửi gắm tốt tương lai không lo ăn mặc."



"Mẹ yên tâm, sẽ." Chờ thêm mấy năm cải cách mở ra, dân chúng trôi qua càng ngày sẽ càng tốt.

Ăn cơm dọn dẹp xong Điền Thiều bắt đầu dạy mấy người biết chữ, Nhị nha không có hứng thú trực tiếp nói: "Học cái này lại không dùng được, em không học đâu! Em đi tắm."

Bò không uống nước ép c ũng vô dụng, Điền Thiều cũng tuỳ. Nhưng mà còn dư lại 3 người bị cô buộc lưu lại học. Cô trước tiên viết 1 đến 10, Tam Nha trước học qua coi như ôn tập.

Lý Quế Hoa có chút không hiểu hỏi: "Nha đầu kia tại sao lại tại đột nhiên dạy Tam Nha mấy đứa biết chữ rồi?"

Trước Đại Nha dạy qua một đoạn thời gian nhưng vì Nhị Nha Tam Nha các nàng đều không có hứng thú gì, kiên trì một năm lại không dạy nữa. Kỳ thực không phải Đại Nha không muốn dạy mà là cô vừa học bài lại muốn dạy mấy đứa nhỏ còn phải làm việc, quá mệt mỏi.

Điền Đại Lâm nói: "Biết vài chữ cũng tốt."

Lúc đầu Điền Thiều theo Ngọc Tú bà bà học chữ, mặc dù dạy miễn phí nhưng trì hoãn làm việc. Khi đó Lý Quế Hoa không vui nhưng Điền Đại Lâm lại cảm thấy là chuyện tốt cũng đồng ý, cũng là bởi vì ủng hộ của ông, nếu không... Đại Nha cũng không lấy được bằng sơ trung (tiểu học).

Lý Quế Hoa gật đầu, đứa trẻ biết chữ việc hôn nhân cũng dễ nói chút. Tại sao Lưu Thiết Sinh phải cho nhiều lễ hỏi như vây, hiển nhiên con gái bà là học sinh trung học đây cũng là nguyên nhân quan trọng.

Nhận thức hết mười chữ cái và số, Tứ Nha nhẹ giọng nói với Điền Thiều: "Chị cả, chị bây giờ dạy không giống trước kia."

Nói thí dụ như chữ Nhất, trước đây vậy có vẻ như là nhạt nhẽo vô vị mà nói cho bọn họ biết đây là số 1, nhưng bây giờ lại nói một là Nhất, một khối kẹo sữa. Vừa nói như vậy, cô nhanh chóng nhớ kỹ.

"Như vậy mấy đứa sẽ không cảm thấy khô khan."

Tứ Nha ngẫm lại cũng thấy vậy.

Trò khôi hài bên bờ sông đã nhận chắc Điền Thiều cứu. Chuyện này đã giải thích nhưng một nhà Điền Xuân lại cảm thấy sốt ruột, cơm nước xong ngồi chung một chỗ thương nghị việc này.

Mã Đông Hương ảo não nói: "Ta nói đồ đạc cho quá nhiều rồi, bây giờ tất cả đều đổ xuống sông xuống biển."

Bà ngược lại không phải là luyến tiếc đồ đạc, bao nhiêu thứ đều không sánh bằng tính mạng con gái. Lúc đó chẳng qua bà cảm thấy đưa nhiều đồ như vậy sẽ nuôi lớn lòng ham muốn của người nhà họ Bành, chỉ là chồng nói vậy bà cũng không tiện phản bác.

Điền Linh Linh cau mày nói: "Ai biết được Niệm Thu to gan như vậy dám làm bừa nói dối? Mẹ, đã chứng thực là Đại Nha cứu con, chúng ta hẳn là tới nhà họ xin lỗi."



Mã Đông Hương giải thích: "Mẹ đã lấy lại hơn phân nửa đồ đã cho Bành gia rồi. Chúng ta hiện tại tới cửa nói lời cảm tạ, nếu như ít hơn buổi sáng nói, Lý Quế Hoa nhất định sẽ cắn mãi không buông."

Nếu chỉ là nói thầm hai cầu cũng không có gì, nhưng miệng Lý Quế Hoa không tha người, sợ chuyện này về sau sẽ đặt bên miệng, bà không muốn cả đời thành đầu đề câu chuyện, cho nên bà muốn đợi con thứ 3 về nhà.

Điền Linh Linh suy nghĩ một chút nói: "Trong nhà không phải còn có một bao kẹo sữa sao, cầm theo chút đồ hải sản, con còn có 50 đồng, như vậy hẳn là được rồi."

50 đồng này của cô là tiền mừng tuổi cùng với mẹ nuôi cho tiêu vặt, thường ngày không có gì tiêu dùng nên cất đi.

Chị dâu cả Điền nghe vậy rất khó chịu, túi kẹo sữa kia vốn là giữ lại cho hai đứa trẻ nhà cô ta ăn.

Mã Đông Hương vừa nghe liền cự tuyệt: "Không được, không thể đưa tiền. Bây giờ cho 50, nuôi lớn lòng tham về sau còn đòi càng nhiều hơn."

Đồ có thể đưa nhiều nhưng tuyệt đối không thể tặng tiền. Nữ nhân Lý Quế Hoa kia tham vô cùng, lần này mà đưa tiền về sau nhất định sẽ thường tới tống tiền. Có ân cứu mạng ở đây không cho cũng không được, nhưng bất kể tiền hay vật nhà bà cũng không phải gió thổi tới.”

Điền Linh Linh có chút phiền não, cố kìm lại nói: "Cái này không được cái kia cũng không được, vậy làm sao bây giờ?"

Chủ yếu bọn họ ở nhà, không đi bất kể là tình hay lý đều không được

Vừa lúc đó, một âm thanh vang đội ở cửa vang lên: "Em gái, cái gì làm sao bây giờ?"

Thấy Điền Kiến Nhạc cất bước đi tới, uất khí trong lòng Điền Linh Linh quét sạch. Anh ba thường ngày cực kỳ có chủ ý, anh ấy đã trở về chuyện lần này sẽ giải quyết được.

Điền Kiến Nhạc trước vào phòng bếp, uống một bầu nước mới quay lại nhà chính: "Vốn là chuẩn bị ngày mai về, chỉ là thấy chuyện em rơi xuống nước anh tỉ mỉ suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng lắm. Chúng ta phải tra rõ, là có phải Niệm Thu cứu Linh Linh hay không?"

Linh Linh vì nhặt mũ trượt chân rơi xuống nước, Điền Đại Nha đúng lúc đó cũng nhảy sông tự tử, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa hắn nhớ kỹ Bành Niệm Thu thấp bé vừa gầy yếu, thân thể đó có thể cứu được Linh Linh sao? Việc này còn nghi vấn hắn nhất định phải tra rõ, cũng không thể để nhà mình báo ân sai người.

Điền Linh Linh giơ ngón tay cái lên tán dương: "Vẫn là anh ba lợi hại nhất. Anh ba, đã xác nhận cứu em không phải Niệm Thu mà là Đại Nha. Anh à, anh nói làm sao Niệm Thu có thể làm ra chuyện như vậy."

Điền Kiến Nhạc thầm nghĩ quả nhiên trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy: "Tự nhiên là mưu đồ chỗ tốt rồi. Người trong thôn đều biết cha mẹ thương em, cứu em, cha mẹ về sau nhất định sẽ chiếu cố người đó."