Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thập Niên 70] Chị Cả Pháo Hôi Mang Em Gái Nghịch Tập

Chương 12: Tra Ra Manh Mối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đội trường Điền tới rất nhanh, sau khi biết được ngọn nguồn nhìn về phía Điền Thiều vẻ mặt rất phức tạp. Nha đầu kia hôm qua không nói chuyện mình cứu người, nhất định là cố ý khiến Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa hiểu lầm cô nhảy sông tự sát, như vậy vợ chồng hai người mới đi từ hôn. Bây giờ việc hôn nhân đã lui đồng thời còn trở mặt rồi, không thể hoà hảo được nữa mới nói ra chuyện cứu người. Cô bé này sau khi rơi xuống nước xong càng trở nên tâm cơ.

Vẻ mặt Điền Xuân khó xử nói: "Đại ca, hai đứa nhỏ Đại Nha và Niệm Thu bên nào cũng cho là mình phải, lại thêm trên người hai đứa đều bị thương. Đại ca, anh xem xem có cần làm theo Đại Nha nói thử một lần?"

Đội trường Điền trừng mắt liếc ông một cái, nói: "Thử cái gì mà thử, chỗ nước sâu này mang ra đùa giỡn, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?"

Điền Thiều cười nói: "Mời hai bác gái có kỹ năng bơi tốt coi chừng một bên tuyệt sẽ không xảy ra ngoài ý muốn. Đội trưởng, đây là biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất để phán đoán người nào cứu người."

Hiện tại Đội trường Điền cũng không dám xem nhẹ Điền Thiều nhưng cũng không thể đi làm theo lời nói của cô. Vạn nhất có sự cố xảy ra mạng người, hai nhà đều không thể trốn tránh trách nhiệm: "Không cần xuống nước, trực tiếp báo án đi."

Nói xong, ông nhìn về phía Điền Thiều cùng Bành Niệm Thu nói: "Công an tới tra được các ngươi ai nói dối, lúc đó sẽ bị đưa đi lao động cải tạo."

Nói dối không đến mức lao động cải tạo nhưng nhất định sẽ bị phạt.

Bành Niệm Thu sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng nghĩ tới hai ngày này cô không chỉ có thể ăn cơm no, cha mẹ còn không đánh mắng nên vẫn cắn răng nói: "Đội trưởng, chính là tôi cứu người."

Điền Thiều thấy vậy đột nhiên hỏi: "Đội trưởng, nếu như thẩm tra được cô ta dối trá thì phải cải tạo bao lâu? Việc này cũng không tính là nghiêm trọng, chắc năm ba tháng sẽ được thả ra nhỉ."

Thời gian lao động cải tạo không dài nhưng bị đưa tới chỗ kia danh tiếng cũng coi như mất hết, người trong sạch tuyệt sẽ không cưới cô nương như vậy.

Trong lòng Đội trường Điền ngừng lại, vì sao nha đầu kia cái gì cũng biết: "Việc này không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nửa năm sẽ được thả ra."

Trong lòng Điền Thiều nhất thời có cơ sở, cô thở dài một hơi nói: "Bành Niệm Thu, nếu bây giờ cô thẳng thắn, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nhưng nếu cô cố chấp ngu dốt mu muội, đợi đến khi công an điều tra ra, đến lúc đó trong nhà có một thành phần xấu, hai em trai cô về sau không được vào quân không được học đại học, cô nói xem cha mẹ cô có đánh chết cô không?

Bành Niệm Thu rốt cuộc là cô nương chưa va chạm xã hội, nghe vậy liền sợ đến run lên.

Một bên trấn định, một bên sợ run lập cập, rốt cuộc là người nào cứu đáp án không cần nói cũng biết.



Điền Xuân lắc đầu nói: "Niệm Thu, việc này chúng ta không truy cứu, cháu về đi."

Vừa nghe đến hai chữ trở về này, Bành Niệm Thu đột nhiên la lớn: "Không phải, cứu người là tôi, không phải chị Đại Nha. Lúc đó chị ta là nhảy sống tự sát không muốn sống"

Điền Thiều giật mình, cái này không biết còn tưởng rằng nhà cô ta là hang hùm mật gấu lại sợ như vậy.

Đội trường Điền nhìn cô ta như vậy, lập tức nói: "Niệm Thu, cháu yên tâm ta làm chủ. Hôm nay đưa vài thứ cho cháu tu bổ thân thể kia không cần trả lại. Cha mẹ cháu có biết cũng sẽ không đánh cháu."

Bành Niệm Thu gương mặt đẫm lệ nhìn chằm chằm nói: "Thật sao?"

Điền Xuân cũng không muốn làm lớn chuyện này, làm lớn lên đối với nhà bọn họ cũng có ảnh hưởng: "Cháu yên tâm, nhưng thứ kia đã tặng chính là của nhà cháu rồi."

Mã Đông Hương tức ói máu, những thứ kia đều là con trai bà đổi được, đặc biệt hai hộp mạch nha còn phải nhờ người mua, cung tiêu xã còn không bán. Chỉ là chồng và đội trưởng đã lên tiếng, bà cũng không dám phản bác.

Lúc này mới Bành Niệm Thu mới khóc nấc lên: "Xuân bá, bác nói phải giữ lời."

"Cháu yên tâm, ta nói ra sẽ không rút lại. Niệm Thu, bây giờ cháu có thể nói rõ chân tướng chuyện này cho chúng ta được chưa?" Tuy trong đầu không thích Bành Niệm Thu nhưng việc này phải biết rõ ràng, không thể lại tiếp tục mơ hồ.

Được hứa hẹn, Bành Niệm Thu không băn khoăn: "Cháu, cháu hôm qua đi ra bờ sông rửa rau dại nhìn thấy chị Linh Linh nằm bên bờ mà chị Đại Nha lúc đó còn giãy dụa ở trong nước. Lúc đó cháu nhất thời hồ đồ mới nói mình cứu chị Linh Linh."

Điền Thiều không tin mấy lời quỷ của cô ta, hỏi lại: "Cô mạo hiểm cướp công lao của tôi chưa nói, vì sao còn phải bịa đặt nói tôi nhảy sông tự sát."

Vẻ mặt Bành Niệm Thu cứng lại, tiếp tục khóc nói: "Lúc đó tôi, tôi không còn cách nào, bọn hỏi đều hỏi tôi vì sao chị ở bờ sông? Tôi, tôi trong tình thế cấp bách nên ăn nói lung tung."

Điền Thiều giễu cợt nói: "Đầu tiên là nhất thời hồ đồ, sau lại tình thế cấp bách? Bành Niệm Thu, cô nghĩ ở đây đều là người ngu để cô nói dăm ba câu là có thể lừa gạt qua chuyện sao? Mẹ cô và mẹ tôi vẫn luôn không hợp nhau, cô nói như vậy chính là muốn huỷ danh tiếng cha mẹ tôi nhằm tranh thủ cho mẹ cô niềm vui. Tuổi tác nho nhỏ mà độc ác như vậy, sợ nhất là di chuyền một giuộc với nhau."

Đội trường Điền nhìn thoáng qua Điền Thiều, đứa bé này rơi xuống nước như biến thành người khác vậy, không chỉ có tâm cơ ăn nói cũng sắc bén.

Bành Niệm Thu quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa dập đầu: "Chị Đại Nha, tôi biết tôi có lỗi với chị, tôi ở đây xin lỗi chị nhưng tôi thật sự không muốn hại người. Chị Đại Nha, tôi thực sự chưa từng muốn hại người, xin chị tin tưởng tôi."



Bởi vì dùng quá sức cộng thêm nền gạch xanh, rất nhanh trán Bành Niệm Thu đã ra máu.

Mã Đông Hương cùng chị dâu cả Điền nhìn cô ta như vậy ngược lại có chút không đành lòng, Điền Linh Linh cũng nhíu mày. Chỉ là ba người đều không nói gì, chỉ nhìn đội trường Điền cùng Điền Xuân.

Điền Kiến Nghiệp cũng thương cảm Bành Niệm Thu, nhịn không được nói: "Điền Đại Nha, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Tôi tin Niệm Thu không phải cố ý, bây giờ cô ấy đã thừa nhận cũng không cần truy cứu nữa."

Điền Thiều tức giận đến nở nụ cười: "Không truy cứu? Điền Kiến Nghiệp, anh nói thật nhẹ nhàng nhỉ. Nếu hôm qua tôi không bò lên được thì đã thành vong hồn rồi, cha mẹ tôi không chỉ nhận nỗi đau mất con còn phải gánh ác danh bức chết con gái."

Điền Kiến Nghiệp cảm thấy cô quá hủng hổ dọa người: "Là chính cô vừa nói chỉ cần Niệm Thu nói ra chân tướng cô sẽ không truy cứu nữa, cô nói ra sao có thể đổi ý?"

Đúng là đao không đâm trên người mình không biết đau, Điền Thiều lạnh mặt nói: "Cô ta liều lĩnh mạo danh cứu người tôi sẽ không truy cứu, nhưng bịa đặt chuyện tôi nhảy sông tự sát tuyệt đối không dễ quên như vậy đâu."

Nói xong lời này cô lôi kéo Tứ Nha về nhà, kết quả Tứ Nha không muốn trở về. Cô bé nghĩ rất đơn giản, Bành Niệm Thu cứu Điền Linh Linh được kẹo sữa cùng mạch nha nhiều đồ tốt như vậy, bây giờ chứng thực là chị cả cô cứu người, làm sao có thể tay không trở về, thế nào cũng phải cầm cái gì về chứ!

Điền Thiều nhìn vẻ mặt con bé là biết nó nghĩ gì, một tay túm lấy Tứ Nha kéo về.

Chị dâu cả Điền đở Bành Niệm Thu dậy, nói: "Trở về đi!"

Bành Niệm Thu khóc nói: "Mẹ em, mẹ em sẽ đánh chết em mất!"

Nói dối như vậy cũng dám đánh gần chết cũng nên, nhưng nhìn cô bé khóc đến đáng thương cái trán còn có vết máu, chị dâu Điền cũng sinh lòng trắc ẩn: "Mẹ, con đưa cô bé về."

Mã Đông Hương không nói chuyện, chỉ phất tay.

Đội trường Điền gọi Điền Xuân vào nhà, nói với ông: "Lần này Đại Nha rơi xuống nước tính tình thay đổi rất nhiều, lần này các ngươi để nhà cho bọn họ bị oan ức lớn như vậy, nhất định phải cẩn thận trấn an."

Điền Xuân gật đầu nói: "Tôi biết rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »