Chương 11: Đối Chất

Điền Thiều để Mã Đông Hương xem xét vết thương trên người cô. Tuy mặt ngăm đen nhưng làn da trên người cùng cánh tay vẫn tương đối trắng, cho nên vết màu xanh cũng đặc biệt rõ ràng.

Điền Linh Linh đỏ mặt nói: “Đại Nha, thực xin lỗi nha, hôm qua tôi thật sự không nhớ rõ ai đã cứu mình.”

Điền Thiều chưa nói không trách, chỉ nói: “Bành Niệm Thu gầy yếu như vậy, các ngươi sẽ không hoài nghi cô ta không thể cứu được người sao?"

Bởi vì Bành Đại Đầu cùng Trương Hiểu Nga trọng nam khinh nữ, trong nhà có gì ăn ngon đều dành cho hai đứa con trai, còn như ba cô con gái mỗi ngày làm từ sớm đến khuya còn ăn không đủ no. Cũng vì có những người này so sánh, Tam Nha có cảm giác mình rất may mắn.

Điền Linh Linh nghĩ tới vóc người Bành Niệm Thu đơn bạc, không nói gì.

Trở lại nhà chính, Tứ Nha đã bưng lên chén đũa ăn khoái trá. Chỉ là lúc thấy Điền Thiều thì cố giả bộ trấn định nói: "Chị cả, chị cũng tới ăn đi."

Đây chính là thịt nha, lần gần nhất bọn họ ăn thịt chính là đoan ngọ.

Đều đã ngồi lên bàn lại đánh mắng cũng vô dụng, hơn nữa giáo huấn trẻ em ở nhà người khác cũng không tiện. Điền Thiều có chút bất đắc dĩ nói: "Em ăn đi, chị vẫn chưa đói, giải quyết các thứ rồi về nhà ăn."

"Vâng."

Tứ Nha vâng một tiếng lại gắp một miếng thịt vào miệng.. Ô ô, thịt ngon quá.

Nhà Điền Xuân ăn cơm xong, chị dâu cả Điền mang theo Bành Niệm Thu tới. Cô gái này xanh xao vàng vọt, tóc cũng khô vàng, thoạt nhìn bộ dạng chỉ có 12,13 tuổi.

Cô ta vào nhà, khóc nói: "Chị Đại Nha, chị Linh Linh rõ ràng là tôi cứu, làm sao chị có thể nói là mình cứu? Chị Đại Nha, sao chị có thể như vậy chứ?"

Mã Đông Hương hỏi: "Ngươi nói Linh Linh là ngươi cứu? Vậy ngươi nói quá trình cứu người xem."

Bành Niệm Thu lau nước mắt nói: "Hôm qua cháu đi hái rau dại xong qua sông tắm, vừa lúc nhìn thấy chị Linh Linh ở trong nước hô cứu mạng. Cháu nhảy xuống nước cứu, chị Linh Linh lúc đó bị doạ vẫn kéo cháu không buông tay, cháu không có biện pháp chỉ có thể đánh chị ấy ngất xỉu."

"Đánh ở đâu?"

"Sau gáy."



Vợ chồng Mã Đông Hương cùng Điền Xuân đồng thời nhíu mày.

Lúc này Điền Kiến Nghiệp hô lên: "Niệm Thu nói với cô giống nhau, Điền Đại Nha cô còn có gì để nói?"

Điền Thiều nhìn cô tả miêu tả gần như giống mình, không khỏi nhìn về phía chị dâu cả Điền: "Nhà Bành Niệm Thu chỉ cách đây mấy bước chân, vì sao chị tìm nửa tiếng mới về?"

Chị dâu Điền không đề phòng Điền Thiều đột nhiên quay sang hỏi mình, cười gượng nói: "Niệm Thu, Niệm Thu vừa rồi không ở nhà, tôi chờ một lúc lâu mới thấy người."

Điền Thiều nhìn dáng vẻ chột dạ của cô ta biết là cô ta nói dối. Trước có Điền Kiến Nghiệp giờ lại có chị dâu Điền, cô đối với người nhà này phản cảm vô cùng. Nhưng vì vậy cũng kiên định hơn quyết tâm của mình.

Tứ Nha sờ gáy nói: "Không đúng nha, trước cô nói với người trong thôn, cô thấy chị cả của tôi nhảy sông tự sát vừa vặn thấy chị Linh Linh không cẩn thận rơi xuống nước. Bây giờ lại nói lúc đi bờ sông nhìn thấy chị Linh Linh giãy dụa trong nước cầu cứu. Lời này của cô sao lại trước sau không đồng nhất."

Điền Thiều có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tứ Nha, nha đầu kia cũng thật thông minh.

Bành Niệm Thu có chút nóng nảy, khóc nói: "Thật sự là tôi cứu chị Linh Linh, chị Đại Nha, chị không thể bởi vì mẹ tôi đánh Nhị Nha cùng cùng Tứ Nha mà nói thành chị cứu chị Linh Linh a!"

Không đợi mọi người mở miệng, Bành Niệm Thu lại giơ tay lên nói: "Các người nếu không tin tôi có thể thề. Nếu tôi nói dối nửa câu sẽ bị sét đánh chết."

Điền Xuân cùng Mã Đông Hương trong chốc lát không quyết định chắc chắn được.

Điền Kiến Nghiệp cũng tin Bành Niệm Thu, nếu như mạo danh thay thế tuyệt đối không dám phát thề độc như vậy: "Điền Đại Nha, cô còn gì để nói? Có gan cô cũng phát thề độc đi."

Điền Thiều chợt cảm thấy buồn cười, nói: "Thề độc một câu thì chính là cô ta cứu người. Nếu cậu nghĩ như vậy, kẻ xấu mang tội gϊếŧ người thề độc một cái để tất cả mọi người tin hắn là người tốt thì cần gì cảnh sát và nhà tù làm gì?"

Liên tiếp bị trào phúng, Điền Kiến Nghiệp cũng nổi giận: "Chuyện tới bây giờ cô vẫn nói dối, cô thực sự là không có thuốc nào cứu được."

Điền Thiều không nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ này nữa mà nhìn về phía Bành Niệm Thu nói: "Nói như vậy cô biết bơi à?"

Hiện tại mặc dù không giống cổ đại nam nữ trên bảy tuổi không được tiếp xúc gần gũi nhưng yêu cầu với phụ nữ cũng vẫn rất hà khắc. Nói thí dụ như không thể mặc quần áo tay chân, bằng không chính là đồi phong bại tục. Hay thí dụ như con gái lớn không thể đi lại quá gần người khác phái, bằng không chính là lẳиɠ ɭơ không có liêm sỉ. Cho nên, dù bọn họ hay ra bờ sông nhưng người biết bơi cũng rất ít. Một là bởi vì trọng nam khinh nữ, tiểu cô nương đều việc bận làm, hai là con gái lớn chút người lớn không cho phép xuống nước.

Bành Niệm Thu gật đầu nhẹ giọng nói: "Tôi biết, anh hai dạy."

Điền Thiều gật gật đầu, quay đầu nói với Điền Xuân: "Xuân bá, cháu vừa nói cô ta không có sức lực lớn cứu được Linh Linh. Cho nên phải chứng thực người nào cứu người nào nói dối rất dễ dàng, để Linh Linh xuống nước rồi cứu lần nữa là được rồi."



Điền Linh Linh hét lên một tiếng nói: "Không muốn, tôi không muốn xuống nước."

Bởi vì hôm qua bị kinh hãi quá lớn, buổi tối cô còn bị gặp ác mộng nên bây giờ nhìn thấy sông đã rất sợ, cho nên đánh chết cô cũng không muốn xuống nước.

Mã Đông Hương nhìn con gái bộ dáng kiinh sợ, liền đi tới ôm con nói: "Không xuống, chúng ta không xuống."

Điền Thiều cảm thấy việc này rất dễ giải quyết: "Có thể tìm một người xấp xỉ dáng người Linh Linh đồng thời cũng không biết bơi. Cháu tin chỉ cần Điền Xuân bá nguyện ý cho ít đồ, sẽ có người đồng ý."

Điền Xuân không phản đối, chỉ nói: "Nếu như Niệm Thu cứu được người lên thì sao?"

Thực ra ở trong lòng ông đã nhận định là Điền Thiều cứu con gái, chỉ là hiện tại có tranh luận phải ra chứng cứ mới được.

Điền Thiều nói: "Nếu làm dựa theo cháu nói, cô ta cứu được người từ chỗ kia giống hôm qua, về sau cháu sẽ không nói mình cứu Điền Linh Linh nữa."

Điền Kiến Nghiệp thở phì phò nói: "Không được, nếu như vậy lợi cho cô quá rồi."

Đáy lòng hắn tin tưởng Bành Niệm Thu cho nên liền có lời này.

Điền Thiều buồn cười nói: "Vậy cậu muốn thế nào?"

Điền Kiến Nghiệp lạnh mặt nói: "Tôi muốn cô quỳ xuống xin lỗi Niệm Thu, đồng thời về sau nhìn thấy chúng ta phải đi đường vòng."

"Cậu thái độ với tôi ác liệt như vậy, nếu chứng thực là cô ta gạt người, cậu quỳ xuống dập đầu cho tôi ba cái đồng thời về sau thấy tôi cũng đi đường vòng được không." Đối vưới loại não tàn này, cô không cần khách khí.

Điền Xuân mắng: "Kiến Nghiệp, con ở đây nói linh tinh cái gì, nhanh đi mời bác cả của con tới đây."

Trước đây biết là tính tình con trai có chút nhanh nhảu, lại không nghĩ rằng thiếu kiên nhẫn như vậy. Không được, trước khi học đại học phải cho nó rèn luyện lại, nếu không... dựa vào tính tình này sợ là sẽ bị thua thiệt.

Điền Thiều biết ông đây là đang che chở Điền Kiến Nghiệp, không tiếp tục nói nữa. Vốn cho là việc này có thể giải quyết rất nhanh, lại không nghĩ rằng xuất hiện nhiều chuyện xấu như vậy.

Uhm, thật thú vị. Đều nói cả nhà Điền Xuân đều là người thông minh, thông minh hay không cô không biết, nhưng hôm nay có thể nhìn ra một nhà này đều có tâm tư riêng. Bây giờ còn có thể duy trì mặt ngoài thái bình, một ngày cái cân bằng này bị phá vỡ thì nhà này cũng sụp đổ.