Văn án: Tần Ngưng kiếp trước chịu thiệt, kiếp này không còn mềm yếu nữa, Cha ruột giở trò xấu cô cũng hố, bà nội làm khó cô cũng bỏ. Sống lại những năm 1970, không lo thiếu ăn thiếu mặc, cô có không g …
Văn án:
Tần Ngưng kiếp trước chịu thiệt, kiếp này không còn mềm yếu nữa,
Cha ruột giở trò xấu cô cũng hố, bà nội làm khó cô cũng bỏ.
Sống lại những năm 1970, không lo thiếu ăn thiếu mặc, cô có không gian;
Gặp gỡ những người cực phẩm, đấu trí đấu dũng cô không sợ, cô có can đảm;
Cô cắm đầu chạy trên con đường làm giàu, muốn làm một bạch phú mỹ nông thôn.
Nhưng vừa chạm mặt một anh đẹp trai xấu tính, cô đã hơi phiền muộn.
Mới gặp.
Anh đẹp trai tỏ vẻ nhã nhặn, nói nhỏ với cô một câu.
Em gái Tần không nghe rõ: Một người đàn ông trưởng thành, không thể nói to một tí à?
Ai ngờ anh đẹp trai hét to trước mặt tất cả mọi người: Ông đây thích em!
[Ngày xưa thư từ chậm, xe ngựa xa xôi, cả đời chỉ thích một người]
Anh đẹp trai: Tôi thực sự thích em.
Em gái Tần: Tôi cũng thích bản thân mình.
“Nếu mỗi ngày tôi viết cho em một lá thư, em mỗi ngày, em sẽ hiểu tôi hơn một chút.”
“Tôi thấy, như vậy, thì tôi sẽ hiểu người đưa thư hơn một chút.”
“Em thích cái gì, cứ nói với tôi, tôi mua gửi đến cho em.”
“Tôi thích… mua đất.”
“Cái gì?”
“Anh có thể đi luôn không.”
“...!”
[Chỉ ước mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở]
Anh đẹp trai: Lý tưởng của em là gì?
Em gái Tần: Ngồi ăn rồi chờ phát tài đến chết có tính không?
“Chỉ như vậy?”
“Như vậy được rồi. Còn anh?”
“Lý tưởng của tôi là, em.”
[Khói bếp bốc lên, anh chờ em ở cửa. Chúng ta già rồi, anh chờ em ở kiếp sau]
Anh đẹp trai: Người thời nay, không viết thư nữa đâu.
Em gái Tần: Cho nên, anh cũng không viết thư nữa?
“Có chứ, hôm qua tôi viết cho em rồi mà.”
“Ở đâu?”
“Nhìn vào máy nhắn tin của em đi!”
Em gái Tần lấy ra chiếc hộp nhỏ thời thượng vừa mua: “Vợ ơi, anh yêu em.”
Truyện bao nhiêu chương vậy ạh