Nhưng cô ấy mới vừa động đậy đã bị Tô Cần đè lại: “Đừng đi, chỗ mẹ thì để anh qua nói.”
Thấy được sự quan tâm trong mắt chồng, Lục Tư Hoa không xuống giường nữa, gật gật đầu với anh ấy.
Lục Tư Hoa không xuống giường để vào bếp phụ giúp, giai đoạn ở cữ của phụ nữ rất quan trọng, máu đen trên người cô ấy còn chưa bài trừ sạch sẽ, lần này bởi vì trong lúc sinh Vãn Vãn có chút khó sinh, cơ thể cực kỳ yếu. Cô ấy biết nếu lần này cô ấy không chăm sóc tốt cho cơ thể, e rằng cơ thể này của cô ấy sẽ suy sụp mất.
Nếu chồng cô ấy cũng không đồng ý cho cô ấy xuống giường, vậy thì cô ấy tin rằng anh ấy có thể bảo vệ tốt cho cô ấy.
Cô ấy biết, có lẽ chồng cô ấy sẽ bị mẹ chồng mắng cho thậm tệ, nhưng chắc chắn anh ấy có thể bảo vệ được cô ấy.
Quả nhiên, không lâu sau, Tô Cần quay về, trên tay bê một bát cháo, đó là cháo tự tay anh ấy nấu.
Anh ấy nói: “Mẹ đã đồng ý cho em ở cữ trọn một tháng.”
“Sao bà ấy lại đồng ý?” Lục Tư Hoa biết, chắc chắn ông xã đã bị mẹ chồng mắng, với tính cách của mẹ chồng cô ấy, sao có thể không mắng cho được?
“Anh nói với mẹ là, sau này việc em phải làm, anh sẽ làm thay em, nghe vậy thì mẹ đồng ý.” Lúc Tô Cần nói rất là nhẹ nhàng bâng quơ, cứ như đang nói về chuyện thời tiết.
Trong lòng Lục Tư Hoa hơi giật mình, cô ấy biết ngay là mẹ chồng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, nhất định là ông xã đã đồng ý làm việc thay cho cô ấy. Nhưng cô ấy rất cảm động, tuy rằng ông xã cô ấy không nói nhiều lời, nhưng anh ấy lại dùng cách riêng của mình để bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy.
“Ông xã à, em…”
Tô Cần nói: “Em là vợ anh, làm chút chuyện nhỏ cho em là việc mà người chồng như anh nên làm. Anh vô dụng, khiến em phải chịu uất ức, ngay cả lúc ở cữ cũng phải sống hãi hùng khϊếp vía. Tư Hoa, anh sẽ nỗ lực, anh sẽ để cho em có một cuộc sống tốt hơn, anh… sẽ nghĩ cách tách hộ.” Anh ấy sẽ cố gắng thuyết phục ông nội Tô, cái nhà này cần phải tách ra.
Anh ấy nhìn thoáng qua nhà trên, lần này mẹ có thể đồng ý thống khoái như vậy, cũng là do có ba bên cạnh. Lòng ba vẫn hướng về phía gia đình anh ấy, cho nên chỉ cần anh ấy cố gắng hơn, ắt có thể tách hộ được.
Lục Tư Hoa cầm tay anh ấy, không nói gì cả, nhẹ nhàng rơi lệ.
Tô Cần thấy thế, vụng về lau nước mắt cho cô ấy: “Đừng khóc, em đang ở cữ, không thể khóc được, nếu không sẽ có tật ở mắt đấy.”
Lục Tư Hoa nói: “Em không khóc, em chỉ đang cảm động.”
Cô ấy biết chồng mình đã cố gắng hết sức, hai người họ đều muốn ra ở riêng, nhưng trong tình huống tạm thời không ra ở riêng được, Tô Cần lại dùng cách thức của riêng anh ấy để bảo vệ cô ấy, thế là đủ rồi.
Ánh mắt đầu tiên khi Tô Vãn Vãn tỉnh lại là thấy ba mẹ ngồi đó hết khóc rồi cười, không biết ba đã làm chuyện gì mà lại khiến mẹ phải cảm động như thế?
Cô bé cũng không muốn quấy rầy ba mẹ bày tỏ tình cảm với nhau, nhưng… Cô bé nghẹn tới mức khó chịu, cô bé sắp không nhịn được nướ© ŧıểυ sinh lý của mình. Cô bé “hự” vài tiếng, thành công khiến cho ba mẹ chú ý, Tô Cần nói: “Không lẽ là con gái chúng ta đói rồi?”
Thay tã xong, Tô Cần mang tã ra ngoài giặt, Tô Vãn Vãn cảm thấy mỹ mãn nép vào trong lòng ngực Lục Tư Hoa, bắt đầu hưởng thụ bữa ăn của mình.
…