Hai đứa nhỏ không bị ôm ra khỏi phòng, dù sao mùa xuân vẫn rất lạnh, lễ tắm ba ngày của trẻ phải cởϊ qυầи áo, nhỡ chúng bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?
Bà ngoại Lục đã chuẩn bị xong mọi thứ, trong phòng đã có đủ các dụng cụ phải dùng cho lễ tắm ba ngày, đứa nhỏ đã được cởϊ qυầи áo sẵn.
Tô Vãn Vãn có chút ngượng ngùng, nhưng dù có ngượng ngùng thì lễ tắm ba ngày vẫn phải tiến hành. Lễ tắm ba ngày là phong tục lớn, trong lễ sẽ nhận được sự chúc phúc của các trưởng bối, trong lúc tắm, từng người sẽ nói ra câu chúc phúc của mình.
Dì út bên cạnh cũng qua giúp đỡ, bà ngoại Lục ở đó để chúc phúc.
Càng về sau Tô Vãn Vãn càng không ngại nữa, ngược lại mở to đôi mắt nhìn bà ngoại và các dì.
“Xem Vãn Vãn của chúng ta ngoan chưa kìa, nhìn đi, con bé cười này.” Dì út Lục Vận Du ngạc nhiên hô lên.
Lục Tư Hoa nói: “Ngày đầu tiên Vãn Vãn của chúng ta sinh ra đã mở mắt, còn cười nữa.”
Lục Vận Du cười nói: “Vãn Vãn nhà ta thông minh quá, đợi khi lớn lên nhất định sẽ làm cán bộ.”
Lục Tư Hoa lại cười, làm cán bộ hay không thì cô ấy chưa nghĩ tới, chỉ mong con mình có thể lớn lên bình bình an an, về sau gả cho một người đàn ông tốt yêu thương con bé, thế là đủ rồi.
Bây giờ trong trường không có kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng có sinh viên công nông binh, lúc chưa ra ở riêng thì rất khó để nhận được suất đi học, đi học được hay không còn không dám chắc.
“Tiếc là bây giờ không thể thi đại học, nếu không bốn cháu ngoại của em đều có thể đi học đại học rồi.” Lục Vận Du có chút tiếc nuối.
Sao nhà nước lại cấm thi đại học nhỉ, đây là cơ hội để cá chép vượt long môn, bây giờ cơ hội ấy lại bị đóng lại, đúng là rất đáng tiếc.
Lục Tư Hoa nói: “Chẳng phải còn có đại học công nông binh hay sao?”
Lục Vận Du lắc đầu: “Sao mà giống được, hơn nữa suất trở thành học viên công nông binh đâu có dễ lấy, chỉ dựa vào việc bà già nhà chị bất công như vậy, thì chắc chắn là sẽ không đến lượt nhà chị rồi.”
Lục Tư Hoa biết chuyện này, cho nên mới không có ý nghĩ cho con vào đại học. Nếu để cô ấy biết tương lai sẽ có ngày khôi phục kỳ thi đại học, cô ấy sẽ không nghĩ như vậy.
Bà ngoại Lục đã hoàn thành xong lễ tắm ba ngày, đang mặc quần áo giúp cháu ngoại gái, nghe cuộc đối thoại giữa hai chị em, bà ấy nói: “Mặc kệ tương lai có vào đại học hay không, cũng đều phải cho con đi học. Ai biết được chính sách của nhà nước thế nào, nói không chừng đợi đến khi Vãn Vãn lớn lên, chính sách của nhà nước lại thay đổi thì sao?”
Bà ấy chỉ thuận miệng nói, nhưng ấy lại là mệnh đề chính xác.
Tô Vãn Vãn không thể không bội phục bà ngoại, tùy tiện đoán cũng có thể đoán trúng chân tướng, chẳng phải sau khi đại cách mạng kết thúc thì sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học hay sao?
Quy mô lúc ấy lớn chưa từng có, mấy trăm vạn người ùa đi tham gia thi đại học, mặc cho tuổi tác bao nhiêu, mặc cho thân phận địa vị thế nào, chỉ cần ôn tập là có thể báo danh tham gia thi đại học. Có thể thành cá chép vượt long môn hay không, có thể thay đổi vận mệnh hay không, sẽ phụ thuộc vào hai đợt thi ấy.
Nhưng đây không phải là chuyện nằm trong phạm vi suy xét của cô bé, chờ đến khi cô bé và ba người anh trai của cô bé đến tuổi vào đại học, lúc ấy đã sớm khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, không cần vội.
Sau khi tắm xong, bà ngoại Lục ôm Vãn Vãn ra ngoài, mọi người đã chờ ở bên ngoài từ lâu, đôi mắt của ông ngoại Lục trông mong nhìn cháu ngoại gái, muốn bế, muốn ôm cô bé trong tay.