Kiếp trước, Vương Phương vì thái độ của nhà họ Cố và Cố Kim Việt mà không ít lần đe dọa cô hủy hôn, không cho cô kết hôn, dọa cô phải quỳ xuống nhận lỗi, cầu xin tha thứ.
Không ai nghĩ rằng người tủi thân nhất trong chuyện này lại là cô.
Vương Phương không tin rằng con nhỏ tiện nhân này thực sự nỡ hủy hôn, không gả cho Cố Kim Việt.
Một công nhân dệt bình thường có thể gả cho con trai của giám đốc nhà máy ư!
Tám đời tích đức mới có được chuyện tốt như thế này!
Bà ta không tin là Đồng Họa nỡ từ bỏ!
“Được! Mày nói hủy hôn thì hủy hôn!
Mày tự ra ngoài nói rõ với họ hàng đi!
Nói là mày không lấy nữa!
Nói là hôn lễ này hủy bỏ!”
Vương Phương chỉ tay ra đám họ hàng đang đợi vào tiệc ở bên ngoài, ánh mắt đầy mỉa mai và chế giễu, dường như đã đoán chắc là cô không dám ra ngoài.
Đồng Họa đứng thẳng dậy, đi về phía cửa lớn.
Đồng Đại Lai nhíu chặt mày, khi Đồng Họa mở cửa lớn thì kéo cô lại, khó chịu nói: ““Con làm loạn đủ chưa?”
Đồng Họa thản nhiên nói: “Tôi làm loạn sao?”
Vương Phương chỉ vào cửa, tức giận đến mức nói năng không suy nghĩ: ““Ông để mặc nó đi, hôm nay nếu nó không hủy hôn thì nó chính là con tiện nhân vô liêm sỉ!”
Vào lúc Đồng Đại Lai còn đang do dự, Đồng Họa trực tiếp mở toang cửa, bước ra ngoài, lớn tiếng hô: ““Ông bà, các chú các bác, anh chị em!
Hôm nay chú rể không đến, nhà họ Cố xem thường nhà họ Đồng, thậm chí còn không thèm giải thích.
Hôn lễ này, ba mẹ tôi để tôi tự quyết, tôi quyết định hủy bỏ!”
Khi Vương Phương và Đồng Đại Lai đuổi ra đến nơi thì Đồng Họa đã nói hết những lời nên nói và không nên nói.
Đồng Đại Lai giơ bàn tay to như quạt lá hướng về phía Đồng Họa tát tới: “Con nhóc hỗn láo này, con điên rồi sao? Chuyện hôn lễ này con muốn hủy là hủy được sao?”
Đồng Họa khom người xuống né tránh, Đồng Đại Lai theo quán tính mà xoay một vòng 360 độ.
Rõ ràng là một sự việc rất nghiêm trọng, nhưng mọi người lại đột nhiên phá lên cười.
Đồng Đại Lai vừa tức vừa xấu hổ, gào lên: “Đồng Họa!”
Đồng Họa ngoáy ngoáy tai: “Ba à, vừa nãy mẹ tôi nói gì mà ba già rồi, lãng tai nên không nghe thấy à?
Mẹ tôi nói nếu hôm nay tôi không hủy hôn thì tôi chính là…con tiện nhân vô liêm sỉ đó…!”
Đồng Họa nói rất rõ ràng hai chữ ‘tiện nhân vô liêm sỉ’.
Có người mẹ nào lại dùng những lời bẩn thỉu như thế để mắng con gái ruột của mình chứ?