Trong lòng Khổng Lâm Lang hơi ngạc nhiên, Đồng Họa hôm nay có vẻ khác so với ngày thường.
Bình thường nếu bà nói Mật Tuyết sức khỏe không tốt, với tư cách là bạn thân của Mật Tuyết, cô chắc chắn sẽ lo lắng hỏi thăm nhiều hơn.
Còn bây giờ, Đồng Họa lại không hề quan tâm đến Mật Tuyết…
Một tiếng trôi qua trong nháy mắt.
Đồng Đại Lai sai người đi đón nửa ngày, chạy ra nửa dặm đường, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhà họ Cố đâu.
Bên ngoài tiếng bàn tán lại rộ lên.
Trong lòng Khổng Lâm Lang cũng có chút lo lắng, đã trễ như vậy, chẳng lẽ nhà họ Cố thực sự xảy ra chuyện gì sao?
Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải cử người đến nhà họ Đồng thông báo một tiếng chứ?
Nhìn lại vẻ ngoài ngoan ngoãn yên tĩnh của Đồng Họa, Khổng Lâm Lang có chút ngồi không yên: "Ta ra ngoài xem tình hình, có lẽ người ta đã đến rồi."
Đồng Họa gật đầu bình tĩnh.
Trong lòng Khổng Lâm Lang lại có chút khác thường, phản ứng của Đồng Họa như thể đã sớm đoán trước được vậy?
Sau khi Khổng Lâm Lang đi ra ngoài, Đồng Họa đi cài then cửa, lúc quay người vô tình dẫm phải một thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn xuống, là một viên đá tròn, màu xám xịt, kích thước bằng ngón tay cái.
Trông có vẻ không đáng giá, thuộc loại thứ vứt trên đường lớn cũng chẳng ai thèm nhặt.
Nhưng Đồng Họa nhận ra, kiếp trước vào mùa hè, cô đã nhìn thấy thứ này trên cổ Khổng Mật Tuyết.
Vương Phương còn từng chế giễu Khổng Lâm Lang nghèo rớt mồng tơi sau lưng.
Đến một viên đá cũng để con gái coi như bảo vật gia truyền đeo trên cổ, cũng không sợ mất mặt.
Sau đó, Vương Phương mua cho Khổng Mật Tuyết một mặt dây chuyền bằng ngọc, sau đó thì không thấy Khổng Mật Tuyết đeo món bảo vật gia truyền của nhà họ Khổng này nữa.
Đồng Họa đút vào túi, bảo vật gia truyền của nhà họ Khổng ư? Bất kể là bảo vật hay không, thà để cô giữ lại còn hơn để sau này cho Khổng Mật Tuyết.
Người thân bạn bè nhà họ Đồng vốn đến ăn cỗ cưới mà bụng đói meo.
Bây giờ đã quá hai ba tiếng kể từ khi tiệc cưới bắt đầu, bụng họ đã đói cồn cào.
Có đứa trẻ đã đói đến mức khóc ré lên.
Nếu không phải Đồng Đại Lai ở nhà họ Đồng được coi là người có tiền đồ nhất, thì e rằng đã có tiếng oán than từ lâu rồi.
Đồng Đại Lai vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ còn cách mở tiệc trước, để mọi người ăn lót dạ.
Đợi đến khi người đi đến nhà họ Cố trở về, Đồng Đại Lai mới biết, thì ra nhà họ Cố cũng không biết Cố Kim Việt đã đi đâu.
Còn có người cho rằng anh ta hối hận nên bỏ trốn.