Người lớn trong nhà thật ra đều thấy được động tác của cô, nhưng ai cũng không vạch trần, cho Tiêu Cửu thì chính là của cô, cô xử lý như thế nào là chuyện của cô.
Chờ người lớn đi làm việc của mình, Tiêu Cửu lấy trứng gà ra đưa cho Tiêu Thiết Đản: "Anh, trứng gà này cho anh ăn.”
Tiêu Thiết Đản có hơi ngoài ý muốn, tiếp theo chính là tràn đầy cảm động: "Em gái, em đối với anh thật tốt quá, enh trai không ăn trứng gà, chính em ăn.”
“Anh trai ăn.” Tiêu Cửu đẩy cho Tiêu Thiết Đản, rồi đi vào trong sân.
Về sau có lẽ còn có chuyện cần Tiêu Thiết Đản gánh hộ, nhưng mà, cô nhất định sẽ đối với Tiểu Thiết Đản rất tốt, ít nhất, cô sẽ chia đồ ăn ngon cho cậu.
Tiêu Thiết Đản nắm trứng gà trong tay, nhớ tới ngày hôm qua lúc tìm được mình, trên mặt em gái tươi cười sáng lạn, bỗng nhiên cảm thấy em gái mình là em gái tốt nhất trên đời này.
Cậu chia trứng gà làm hai nửa, tìm em gái, không nói lời nào nhét một nửa trứng gà vào trong miệng Tiêu Cửu, lại nhét một nửa khác vào trong miệng mình, vẻ mặt hai đứa nhỏ đều là tươi cười.
Dư Mạch Tuệ đang từ phòng bếp đi ra thấy được hai anh em chia nhau ăn một quả trứng gà, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý, trở lại phòng bếp chia sẻ chuyện mình nhìn thấy với mẹ chồng mình.
Vương Hội Hỉ cũng rất vui vẻ, ở trong mắt thế hệ các bà, tiểu bối trong nhà hòa thuận, so với gì cũng mạnh hơn.
Mấy người phụ nữ trẻ con trong nhà đều rất vui vẻ, đều cảm thấy cuộc sống rất có hi vọng, hai cha con trên núi, lại gặp khó khăn, Tiêu Thủ Thành dẫn theo Tiêu Định Quốc vất vả lắm mới tìm được nơi tìm thấy Tiểu Thiết Đản ngày hôm qua.
Bọn họ tìm thật lâu ở phụ cận mà vẫn không tìm được nguồn nước, hai người hai mặt nhìn nhau.
Theo lý, hẳn là ở gần đây, khi đó, Tiểu Cửu ở chỗ này nói, cô nghe thấy có rất nhiều thứ bơi trong nước.
Tiêu Định Quốc nhìn quanh một lát: "Nhưng chung quanh đây, chúng ta đã tìm khắp nơi, gì cũng không tìm được.
Tiêu Thủ Thành nhíu mày thật sâu: "Hoặc là Tiểu Cửu nghe lầm, hoặc là chỗ đó rất bí mật, chỉ có thể dẫn theo Tiểu Cửu cùng tới tìm.”
Tiêu Định Quốc gật gật đầu, chuẩn bị đỡ Tiêu Thủ Thành về, hoàn cảnh bên này đối với bọn họ mà nói rất xa lạ, không nên ở lâu.
Cũng may, bọn họ dọc theo đường đi đều không gặp phải nguy hiểm gì, sau khi về đến nhà, hai người tạm thời không có nhắc tới chuyện này nữa, mà là bắt đầu giúp đỡ trong nhà sửa sang kiểm kê lại lương thực trong hầm.
Mắt thấy, thu hoạch năm nay chỉ có khoai tây và khoai lang lác đác trong đất, hơn nữa, mỗi người được chia không nhiều lắm, bọn họ phải hiểu rõ lương thực trong nhà, mới có thể an bài bước tiếp theo.
Đại đội sản xuất Tề Sơn tuy rằng vì thiếu nước thiếu lương thực mà phiền não, nhưng cả đại đội vẫn rất an ổn.
Bởi vì đại bộ phận đều là người họ Tiêu, mỗi người họ từ trước đến nay đều rõ ràng, bình thường rất đoàn kết, người họ khác lại có bí thư trấn an, cho dù có mấy tên lưu manh, cũng bị đại đội trưởng Tiêu An Quốc ép tới gắt gao.
Nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, bầu trời vẫn không có dấu hiệu mưa, người các nhà cũng dần dần thiếu kiên nhẫn.
*
Đại viện quân khu, Tiêu Bảo Trân nhìn bầu trời trong suốt, trong lòng rất tự đắc, lúc này kiếp trước, chính mình đang làm gì đây?
A, đúng rồi, cô ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị anh trai trong nhà bắt nạt sai khiến, hiện tại, cô ta muốn ăn mấy cái bánh bao bột mì trắng thì ăn mấy cái, thỉnh thoảng không muốn ăn, mẹ còn có thể nấu ăn thay đổi đa dạng, chỉ vì có thể dỗ dành cô ta ăn nhiều hơn mấy miếng.