Tiêu Thiết Đản tuy rằng hiểu chuyện, nhưng quá mức nhảy nhót, ông dạy thật ra có hơi cố hết sức, không phải đứa nhỏ này không thông minh, mà là, tâm tư của cậu căn bản không có đặt ở trên học tập.
Lần này có Tiêu Cửu họv cùng, có lẽ là vì mình là anh trai, muốn làm gương cho em gái, khó được học rất nghiêm túc, hơn nữa hai đứa nhỏ vẫn nhớ mãi không quên chuyện lên núi, Tiêu Thủ Thành linh cơ khẽ động, đưa ra yêu cầu này.
Tiêu Cửu gậy đầu không đánh đã đồng ý, chỉ là đọc thuộc lòng, quá đơn giản, nếu không phải không muốn quá khác người, hiện tại cô có thể biểu diễn một bài đọc thuộc lòng toàn văn.
Đã nói, học tập là thế mạnh của cô, đọc thuộc lòng một ít cổ văn, thơ cổ gì gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề, lòng tự tin của Tiêu Cửu bị chữ phồn thể đả kích lại tăng lên.
Cô thấy Tiêu Thiết Đản chậm chạp không có đáp, không nhịn được nhìn về phía cậu, lại thấy cậu nhăn nhó nhìn trời nhìn đất, nhưng lại không nhìn ông nội.
Tiêu Cửu nóng nảy, thời khắc mấu chốt, Tiểu Thiết Đản, không thể rớt dây xích!
Cô vươn chân nhỏ nhẹ nhàng đá Tiêu Thiết Đản một cái, ý bảo cậu nhanh đồng ts.
Tiêu Thiết Đản tiếp nhận được sự thúc giục của em gái, cắn răng, nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: "Cháu đồng ý, nhưng ông nội, ông trước tiên phải dẫn chúng ta lên núi một lần đã!"
"Được, buổi chiều sẽ dẫn các cháu lên núi." Lão gia tử cũng sảng khoái, trực tiếp đồng ý, sau đó bố trí tốt bài tập, chậm rãi đứng lên cùng Tiêu Định Quốc bện lên giỏ trúc.
Tấm lưng thẳng tắp của Tiêu Thiết Đản hơi cong cong, bị chơi chiêu, lại có em gái so sánh, cậu không học tốt thì không thể nào nói nổi, cậu nhận mệnh bắt đầu đọc thuộc lòng .
Nhà họ có rất nhiều sách đều là do lão học sĩ để lại, thời điểm Vương Hội Hỉ gả cho Tiêu Thủ Thành, lão học sĩ tuổi đã rất lớn, bọn họ đón người tới dưỡng lão, lão học sĩ đi rồi, để lại một phòng sách.
Tiêu Thủ Thành chính là dùng những sách này dạy học cho Tiêu Thiết Đản, ai biết, cậu không hiếu học, học vài năm, chữ nhận thức không ít, nhưng ngay cả lại còn chưa thuộc hết.
Nếu lão học sĩ cứu còn sống, vậy khẳng định sẽ phải đánh trong lòng bàn tay, đây còn không phải là Tiêu Thủ Thành không đánh được sao, huống hồ, Tiêu Thiết Đản cũng không sợ bị đánh, mẹ cậu thường thường cầm chổi lông gà đuổi theo cậu chạy khắp sân, cậu thì vẫn chạy nhong nhong cho người ta xem.
Cũng may, ông hiện tại tìm được phương pháp, có cây cà rốt lên núi này treo ở phía trước, lại có Tiểu Cửu ở bên cạnh so sánh, không lo Tiêu Thiết Đản không chăm chú học tập.
Tiêu lão gia tử đắc ý nhếch khóe miệng, tốc độ đan giỏ trúc cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiêu Thủ Thành Tín thực hiện hứa hẹn đưa theo Tiêu Thiết Đản và Tiêu Cửu lên núi, Tiêu Cửu cảm thấy rất may mắn, cô gặp được gia đình hòa thuận tự tại, hơn nữa, trưởng bối trong nhà không bảo thủ như trong tưởng tượng của cô.
Ngược lại Tiêu lão gia tử cho cô một loại cảm giác học giả xã hội hiện đại, chuyện này làm cho cô càng thêm có thể dung nhập vào gia đình này, vì, người nhà thật sự đều quá tốt.
Kính lọc của Tiêu Cửu hơi dày chút, nhưng người Tiêu gia rất tốt cũng là thật.
Tiêu Thủ Thành dẫn bọn họ đi về một đầu khác của núi, thuận tiện tìm xem, có nguồn nước hay không, ông ấy rất không lạc quan với tương lai một năm có mưa hay không, nhưng mà, ông cũng sẽ không nói ra làm nhiễu loạn lòng người, chỉ sẽ âm thầm tìm kiếm nguồn nước.
Tiêu Thiết Đản vẫn vui vẻ chạy đầy đất, thỏ lớn, anh đây tới rồi!
Lần này Tiêu Cửu không vội vã thúc giục rau dại như hai lần trước, cô biết, gần đây trong nhà hẳn sẽ không thiếu ăn, cô càng muốn tìm chút rau dại, trái cây dại các loại để thử cấy ghép vào không gian.