Cô có không gian! Dị năng cùng không gian chính là căn bản để cô lập thân!
“Em gái, hôm nay tâm tình em rất tốt à." Tiêu Thiết Đản nhìn bộ dáng cười khanh khách của Tiêu Cửu, cũng cười híp mắt, tâm tình tốt của cậu còn kéo dài, cả đêm trôi qua, vẫn hăng hái ngẩng cao đầu.
“Ừ, anh, khi nào chúng ta có thể lên núi đây?”
Yên tâm đi, có anh ở đây, anh có thể bắt thỏ, ông và cha khẳng định vui vẻ dẫn anh theo." Cậu nhìn em gái, cố mà làm, "Đến lúc đó, cũng nhất định dẫn theo em.”
“Được, không thể ăn gian!”
"À, kéo móc."
“Đừng chơi nữa, Thiết Đản, Tiểu Cửu lại đây, ông dạy các cháu biết chữ.”
Tiêu lão gia tử biết chữ, ông ấy cũng từng học tư thục như Tiêu Định Quốc, thậm chí còn học lâu hơn Tiêu Định Quốc.
Ông ấy là người may mắn, khi đó nơi này của bọn họ còn gọi là thôn Tề Sơn, trong thôn có một lão học sĩ, không biết là từ nơi nào chạy nạn tới, công việc ngũ cốc chẳng phân biệt được, vì sống qua ngày mà mở một trường tư thục nhỏ.
Nhà Tiêu Thủ Thành chỉ có một đứa nhỏ là ông, trong nhà có chút tích góp nhỏ, nên đưa ông ấy qua.
Lão học giả kia là một người văn hóa rất có thể diện, cũng xem như có kiến thức rộng rãi, khi đó, trong thôn chỉ có ông và con trai trưởng thôn đến chỗ ông ấy học.
Ông ấy dạy rất tận tâm, cũng thường xuyên cùng bọn họ nói đến thế giới bên ngoài thôn, Tiêu Thủ Thành kỳ thật rất chờ mong hướng tới với mười dặm dương trường, xa hoa trụy lạc trong miệng tiên sinh, mộng tưởng có một ngày, chính mình có thể tự đi kiến thức.
Vài năm sau, trong nhà lão học sĩ có người tới nương tựa vào ông ấy, là cháu gái của ông ấy, cũng chính là vợ hiện tại của ông ấy Vương Hội Hỉ, bà nói cho ông ấy biết, bên ngoài không yên ổn.
Sau đó ông ấy mới biết được, thôn bọn họ tuy rằng cách thị trấn không xa, nhưng đường vào thôn rất khó đi, tránh được rất nhiều lần càn quét.
Theo tuổi tác tăng lên, giấc mộng thời thơ ấu đã sớm phai màu mơ hồ, ông ấy hiện tại hy vọng cháu trai của mình có thể nhận biết nhiều chữ chút, chờ cơ hội tới, sẽ không bỏ lỡ.
Lão gia tử là người cũ, chữ dạy ra đều là chữ phồn thể, lòng tự tin của Tiêu Cửu đối với việc học tập đổ sập sau nửa ngày học.
Mặc dù như thế, biểu hiện của cô vẫn làm cho Tiêu Thủ Thành kinh diễm: "Không nghĩ tới Tiểu Cửu nhà chúng ta thông minh như vậy, ông nội vừa giáo đã biết.”
"Ông nội, em gái học tốt như vậy, ông có thưởng không?"
“Bao nhiêu người cầu ông dạy, ông không đồng ý, đến chỗ các cháu này, còn phải để ông dỗ mới có thể cho dạy. Có, có thưởng, Tiểu Cửu muốn gì nói với ông nội, ông nội đều sẽ đồng ý với cháu.”
Tiêu Định Quốc ở bên cạnh đan sọt trúc, muốn ngăn cản cha mình thì đã muộn.
Quả nhiên!
"Ông nội, ông dẫn cháu và anh trai đi lên trên núi đi, cháu cam đoan sẽ học thật tốt!" Tiêu Cửu vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, chờ mong nhìn Tiêu Thủ Thành.
Cô hiện tại so với trước đây càng thêm cấp bách muốn lên núi, cô muốn lấy một ít cây trồng vào trong không gian của cô để cấy ghép trồng trọt, xem hiệu quả, cho dù là rau dại cũng được.
"Các cháu thế nào lại thích lên núi như vậy?" Tiêu Thủ Thành hỏi.
"Trên núi có thịt!" Đến từ bạn học Tiêu Thiết Đản trả lời chân thành nhất.
Tiêu Cửu lại không thể nói ra ý nghĩ chân thật, lại không muốn tùy tiện tìm lý do lừa gạt ông nội, không biết có phải do dị năng hay không, cô quả thật rất thích hoàn cảnh trên núi, nên nói thẳng lý do này.
Tiêu Thủ Thành cũng không lừa gạt đứa nhỏ, gật đầu đồng ý, nhưng mà, ông có yêu cầu, lúc nào Tiêu Cửu và Tiêu Thiết Đản học thuộc lòng , lúc đó ông ấy sẽ dẫn bọn họ lên núi.