Tiêu An Quốc lắc đầu: "Không phải, nói có, chỗ chúng ta xem như tốt, có chỗ không thu hoạch được gì, cũng không có người, lương thực cứu tế phải điều đến bên kia trước, chỗ chúng ta, phải kiên trì.
Tiêu Thủ Thành buông chén tráng men xuống, cũng thở dài: "Cháu tính toán thế nào, nói cho chú biết."
"Cháu nghĩ, tổ chức thanh niên tráng kiện lên núi một lần." Anh ấy kề sát Tiêu Thủ Thành, hạ thấp thanh âm, "Làm chuyến lớn, chia đồ tại chỗ, thế nào cũng có thể lại chống đỡ được."
Nói xong, nhìn sắc trời bên ngoài: "Ông trời này dù sao cũng phải mưa chứ.”
Tiêu Thủ Thành lắc đầu: "Nói không chừng, cho dù trời mưa, hoa màu trong ruộng cũng không thể lập tức có thu hoạch.
"Cũng đúng. Chú, chú xem, chủ ý này có được không?" Tiêu An Quốc lại uống một ngụm nước đường, cảm thấy tinh thần mình tốt hơn rất nhiều, lại không nhịn được uống một ngụm.
“Có thể, nhưng không thể nháo ra ngoài. "Tiêu Thủ Thành trầm ngâm một hồi nói," Chuyện này, nháo lớn, có người so đo sẽ là đào góc tường xã hội chủ nghĩa.”
"Vâng, cháu cũng là vì chuyện này mới do dự, trong đại đội chúng ta cũng không phải vặn thành một sợi dây thừng, luôn có vài người đầu óc không phải rất rõ ràng còn tự cho là đúng." Tiêu An Quốc cũng khó.
"Có cách này, cháu lọc những người đó ra."
“Làm sao lọc đây? Chuyện này cũng không giấu được." Tiêu An Quốc sầu, bằng không cũng sẽ không tìm chú quyết định.
Tiêu Thủ Thành lại nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy đi, cháu bảo thanh niên trai tráng dẫn theo đứa nhỏ trong nhà, nói đứa nhỏ nháo muốn lên núi, không nên đi cùng nhau, từng nhóm tách ra đi ra ngoài, sẽ không gây chú ý."
Tiêu An Quốc vỗ đùi: "Chủ ý này hay! Ha ha ha, chú, còn phải để chú ra tay!" Tiêu An Quốc nịnh nọt một trận.
Tiêu Thủ Thành vững như Thái Sơn, ông ấy trải qua nhiều chuyện, hiện tại lại là thời kỳ khó khăn, có thể giúp ông ấy khẳng định phải giúp, không chỉ như thế, lần này lên núi ông ấy cũng sẽ cùng đi, có thể nhiều hơn chút con mồi cũng có thể để trong nhà nhiều thêm một ngụm ăn.
Sau khi Tiêu An Quốc nhận được biện pháp, uống xong một ngụm nước đường cuối cùng trong ly tráng men thì kích động rời đi, anh ấy phải nhanh chóng sắp xếp tốt thời gian, sau đó thông báo từng nhà, không thể để lộ tin tức.
Tiêu Thủ Thành nhìn Tiêu An Quốc hùng hùng hổ hổ rời đi, thở dài thật sâu, thế đạo này, sống không tốt.
Vương Hội Hỉ đi vào thu dọn, nhìn bộ dạng u sầu của Tiêu Thủ Thành, không nhịn được an ủi, "Ông đừng nóng lòng, trong nhà còn có thể chống đỡ một hồi, khoai lang khoai tây trong đất cũng có thể được chia một chút.”
"Khó, lương thực dự trữ của chúng ta nhiều nhất chỉ chống đỡ đến đầu năm sau, ai có thể bảo đảm năm sau sẽ có mưa chứ?"
"Haiz~"
"Được rồi, lo lắng cũng vô dụng, bọn Định Quốc đâu?"
"Định Quốc đi gánh nước, nước sông mắt thấy sắp cạn, hiện tại đều đang xếp hàng ở giếng cổ đại đội. Thừa dịp bây giờ còn không có hạn lượng, hai vợ chồng bọn họ muốn gánh thêm vài gánh để dành."
Trong đại đội đều đang nhìn, cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, giếng này sẽ được trông coi.
"Cũng phải cũng phải."
"Ông nội, bà nội, chúng cháu đã trở lại!" Tiêu Thiết Đản vĩnh viễn luôn có bộ dáng tinh lực tràn đầy.
"U, đã trở lại rồi, nhiều người xếp hàng không?" Vương Hội Hỉ vẫy vẫy gọi hai đứa cháu lại đây, cầm khăn tay lau mồ hôi cho họ.
Trên bàn cơm, Tiêu Thủ Thành nói chuyện lên núi, Tiêu Cửu quả thực không thể tin được còn có chuyện tốt như vậy?
Nhìn thân thể nhỏ bé của mình, cô bé quyết định, dù khóc lóc om sòm cũng phải đi theo, lần này nhất định sẽ đi vào trong núi sâu, hơn nữa đến lúc đó nhiều đứa nhỏ, mọi người lăn lộn cùng nhau, cô làm động tác nhỏ cũng dễ.