Tiêu Cửu nhìn chó con cả người trắng như tuyết, trên bốn mu bàn chân có màu lông đen tuyền, một lời khó nói hết nhìn Tiêu Thiết Đản, cậu gọi nó là Tiểu Hắc? Cậu thật đúng là nắm được trọng điểm.
Bạn học Tiêu Thiết Đản, tôi quyết định tha thứ cho chuyện lúc trước cậu nói tôi là khô cằn, dù sao thẩm mỹ của cậu không được!
Tiêu Cửu nhìn khắp nơi, sơn động này ngoại trừ cây tùng lớn, cũng chỉ có mấy cây cỏ dại thưa thớt.
“Ai!" Tiêu Cửu lại thở dài, ngồi xổm xuống, hai tay chống má, muốn thêm món ăn cho người nhà sao lại khó như vậy chứ.
Hả? Đằng sau cái cây là gì?
Tiêu Cửu nhìn thấy phía sau đại thụ mơ hồ có thực vật màu trắng nhô ra, trong lòng cô có một suy đoán, vội vàng đi qua, đẩy bụi cỏ khô vàng ra, quả nhiên, là một bụi nấm nhỏ vừa mới mọc ra không bao lâu, phờ phạc, đã sắp nghẻo rồi.
Nhưng Tiêu Cửu lại rất hưng phấn, đây chính là thứ có thể ăn! Là thứ cô biết, một trong số ít nấm không có độc tính!
Tiêu Cửu quá kích động, cô sờ lên nấm, cẩn thận đưa vào dị năng, dị năng gia tăng bảo trì, nấm rất nhanh sinh trưởng, không chỉ như thế, nơi vốn rải rác bào tử nấm cũng mọc ra nấm.
Đợi đến khi có một đĩa nhỏ, Tiêu Cửu ngừng thêm dị năng, những thứ này đã đủ rồi, nhiều hơn, thì có hơi khoa trương, cô muốn báo đáp người nhà, càng muốn sống thật tốt lâu dài.
“Anh, mau đến xem, đây có phải nấm không?" Tiêu Cửu làm bộ vui mừng, gọi Thiết Đản tới xem.
“Nấm? Thật sự là nấm! Sao anh không phát hiện ra?”
“Nguy rồi, chúng tôi không cầm theo giỏ." Cậu ảo não nói, lập tức bỏ thêm một câu," Không sao, chúng tôi có thể để trong túi áo.”
Tiêu Thiết Đản luôn rất nhiệt tình với đồ ăn, nếu không phải mẹ cậu khuyên ngăn, nấm không thể ăn sống, cậu đã có thể biểu diễn một buổi phát sóng ăn nấm sống rồi.
Tiêu Cửu cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đồng ý, cũng may không nhiều nấm lắm, hai người bọn họ chia nhau chút, cũng không kém nhiều lắm.
"Chúng ta nhanh chóng trở về, buổi tối có nấm ăn, thật tốt quá!" Tiêu Thiết Đản vui vẻ không chịu được, cậu đã ăn cháo loãng với khoai lang mấy ngày nay, rốt cục có thể ăn chút đồ ăn không giống trước.
Nhớ tới cha và ông nội lên núi đặt bẫy, nếu như có thể đánh trúng con mồi, thì càng tốt.
Tiêu Thiết Đản lưu luyến không rời cáo biệt với Tiểu Hắc, nói Tiểu Hắc phải trốn tránh người, miễn cho bị bắt ăn mất, lại nhịn đau lấy ra một cọng nấm đút cho Tiểu Hắc, nào biết Tiểu Hắc căn bản không có hứng thú với nấm, vẫy đuôi chạy.
Lúc bọn họ về nhà, che che giấu giấu, tận lực tìm đường không có người đi.
“Mẹ, chúng con về rồi." Tiêu Thiết Đản cách tường vây hô một tiếng, rồi dẫn mang theo Tiêu Cửu chạy tới trước mặt Dư Mạch Tuệ.
Sau đó, chỉ thấy Dư Mạch Tuệ cầm lấy chổi lông gà chào hỏi lên trên người cậu: "Chính mình nghịch thì thôi, còn dẫn cả em gái ra ngoài, con không biết thân thể em con yếu sao?"
Động tác tránh né của Tiêu Thiết Đản thuần thục đến mức làm cho người ta đau lòng: "Mẹ, mẹ, trước đừng đánh, chúng con tìm được rất nhiều nấm, là em gái tìm được, em gái thật sự là phúc tinh của chúng ta, lúc vừa tới nhà chúng ta, cha săn được gà rừng, hiện tại lại tìm được nấm.”
Cậu lấy nấm từ trong túi áo ra, còn nhiệt tình giúp Tiêu Cửu lấy nấm trong túi áo cô ra.
Dư Mạch Tuệ nhìn thấy con trai thô lỗ móc nấm ra ngoài, rất nhiều nấm bị bẻ hỏng, trong nháy mắt vô cùng đau lòng, buông chổi lông gà xuống, giúp đỡ lấy nấm ra: "Nhiều như vậy!”
Thiết Đản nhắm chuẩn cơ hội chạy ra ngoài, Dư Mạch Tuệ vừa bực vừa buồn cười, sờ sờ đầu con gái: "Có mệt không?"
“Không ạ, mẹ." Tiêu Cửu có hơi ngượng ngùng hại Tiêu Thiết Đản bị đánh, là cô kiên trì muốn lên núi, "Mẹ, là con muốn lên núi chơi, anh trai mới dẫn con đi.”
Dư Mạch Tuệ bật cười: "Mẹ biết rồi, con ngoan, ở trong sân chơi, mẹ nấu nấm cho các con." Rõ ràng không coi lời của cô là thật.
Tiêu Cửu còn muốn nói gì nữa, Dư Mạch Tuệ đã đi sửa soạn lại nấm rồi.
Thu hoạch quá ít, chờ cha trở về, vẫn phải nghĩ biện pháp để cha dẫn cô vào núi.
Cô tuy có biết hạt giống trong nhà ở nơi nào, nhưng cô không thể dùng dị năng làm cho chúng nó trực tiếp trưởng thành, bằng không giải thích kiểu gì?
Cô biết cuộc vận động oanh oanh liệt liệt mấy năm sau, không muốn để lại nhược điểm gì, đưa đến phiền toái cho gia đình.
Tiêu Cửu một lòng một ý muốn cha mình đưa cô lên núi, cô sẽ dễ động tay động chân, để trong nhà có thể thêm mấy món ăn.
Tiêu Định Quốc được cô nhớ thương ở trên núi dạo qua một vòng, thu hoạch gì cũng không có, cùng Tiêu Thủ Thành đi tới nơi buổi sáng đánh bẫy, cũng rỗng tuếch.
Hai người liếc nhau, đều biết, ngoài núi này sợ sẽ không có thu hoạch gì, muốn có con mồi chỉ có thể đi sâu hơn trong núi, nhưng bên trong có mãnh thú, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ không muốn mạo hiểm tính mạng đi vào.
Hai người không thu hoạch được gì, trên đường xuống núi còn đυ.ng phải người ở đại đội, mọi người cũng tay không mà về.
tTong lòng Tiêu Định Quốc sầu, hiện nay càng thêm khổ sở, cũng không biết ông trời lúc nào có thể có một trận mưa?