Chương 4

Dù không yên tâm về cô, nhưng bà ấy vẫn phải đi làm, trong nhà cũng còn hai thằng nhóc con choai choai, không thể ở lâu, đành phải nhờ hàng xóm trông nom cô nhiều hơn, bảo cô gái có việc gì nhất định phải gửi điện báo cho bà ấy, tiền bà ấy trả! Còn về mẹ và anh cả của bà ấy, người sau lòng dạ hẹp hòi hơn người trước, không nhắc đến cũng được!

Lần này cũng là do cô gái sốt cao đến mức hôn mê ở nhà, nếu không phải có hàng xóm gọi mãi không thấy trả lời, sợ cô xảy ra chuyện, kịp thời phá cửa xông vào, Thẩm Ninh đã sốt đến viêm não rồi.

Đi bệnh viện truyền nước mất non nửa tháng mới khoẻ. Thẩm Kiến Hồng biết được tin tức không yên tâm để cháu gái một mình ở đó.

Bèn gửi điện báo kiên quyết bảo cô đi sang tìm bà ấy, không đồng ý thì bà ấy sẽ tự mình đi đón cô.

Thẩm Kiến Hồng 19 tuổi tốt nghiệp trường nghề. Sau khi tốt nghiệp, bà ấy được điều đến một nhà máy dệt ở huyện làm công tác tuyên truyền.

Sau đó, quen biết Hứa Thanh Sơn về thăm người thân ở một buổi gặp mặt bạn bè, qua lại thường xuyên rồi ở bên nhau. Vừa kết hôn thì vào quân luôn, bây giờ đang ở quân khu tỉnh Nam.

Chú thường xuyên đi làm nhiệm vụ, trong nhà còn có con nhỏ phải chăm sóc, cho nên Thẩm Kiến Hồng rất ít khi về, nhưng thư tín, hàng hoá thì gửi không ít.

Lúc Thẩm Kiến Hồng đi làm ở xưởng dệt thì sống ở nhà Thẩm Ninh, cha Thẩm tan làm về trễ, đều là Thẩm Kiến Hồng nấu cơm cho Thẩm Ninh ăn. Có thể nói bà ấy đã ở bên Thẩm Ninh suốt cả thời niên thiếu của cô, tình cảm hai cô cháu không phải người thân bình thường có thể sách được, nói bà ấy là một nửa mẹ của Thẩm Ninh cũng không quá. Đây cũng là lý do Thẩm Ninh đến nhà của cô mình.

"Chị dâu, xách cái gì thế, lại mua thịt à, đã hai tháng rồi nhà chúng tôi không ăn thịt." Vương Chiêu Đệ hai tay đút túi đôi mắt láo liên.

Nếu để bà ta nói thì nhà đoàn trưởng Hứa thật không biết cách sống, đừng tưởng rằng bà ta không biết, đây đã là lần thứ hai mua thịt trong tháng này, một miếng thịt to như vậy, nếu như cho nhà bà ta thì có thể ăn được rất lâu.

Nếu không nói, nơi có nhiều phụ nữ sẽ có nhiều chuyện rắc rối, hơn một nửa số phụ nữ trong khu tập thể đều không có việc làm, vậy phải làm sao để gϊếŧ thời gian đây? Tất nhiên là tám chuyện này chuyện kia, những chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể ba hoa chích chòe.

"Liên quan gì tới cô, đi làm chuyện của cô đi." Vương Chiêu Đệ này suốt ngày nhiều chuyện, lúc nào cũng dòm ngó chuyện nhà người khác.

Thẩm Kiến Hồng thực sự rất phiền, nếu không phải nể tình chồng bà ta là lính dưới tay chồng mình, bà ấy còn chẳng thèm để ý đến bà ta!

"Đúng đấy, Vương Chiêu Đệ, cô muốn ăn thịt thì tự đi mua đi, tôi nhớ là tháng này vừa phát phiếu thịt mà! Chắc hẳn nhà cô cũng có phiếu thịt một cân chứ?" Thím Vương tựa và khung cửa, hóng chuyện không chê chuyện lớn.

Ngay khi vừa được phát phiếu thịt thì Vương Chiêu Đệ đã gửi về nhà ngoại, trùng hợp ngày đó thím Vương đi hợp tác xã cung ứng, nhìn thấy bà ta đi ra từ bưu cục.

"Giờ mà ăn thì tháng này không có thịt ăn nữa, giữ lại để giữa tháng mới ăn, Tiểu Bảo nhà tôi sắp dậy rồi, tôi phải đi xem thử." Vương Chiêu Đệ nói với vẻ chột dạ, cười gượng hai tiếng rồi bước nhanh mà đi.

Trọng nam khinh nữ, bản thân cũng là phụ nữ nhưng lại không coi con gái là người, có lương thực thì gửi cho nhà ngoại, không có lương thực cho con gái ăn, nhìn xem con gái Lưu Yến Ni của bà ta đã gầy đến mức không ra dáng con người nữa rồi.

Ban đầu thỉnh thoảng Thẩm Kiến Hồng còn đưa đồ ăn cho Lưu Yến Ni, nhưng hầu hết số đồ ăn đó đều vào miệng em trai Lưu Phúc của Lưu Yến Ni, sau đó bà ấy không cho nữa, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bà ấy cũng không lo được.