Tống Sở mang theo dầu và cặn dầu rời đi cùng chị dâu ba.
Hai người đều đi xe đạp tới. Tống Sở buộc đồ vào yên xe sau: "Chị dâu ba, em về trước đây."
Chị dâu ba hôm nay được dầu và thịt rắn nên nhìn cô em chồng này càng thuận mắt hơn: "Hợp tác xã của chúng ta vừa nhập về một lô vải mới nhất, em đi cùng chị qua đó đi, chị lấy cho em một mảnh về may quần áo."
Dù sao thì quần áo của em chồng trước kia chủ yếu đều là vải nhà các cô mua, so với việc để bà cụ nhà chủ động yêu cầu thì không bằng hôm nay cô ta chủ động mua cho em chồng luôn. Điều này có thể khiến cho cô ta được ưu ái hơn, chồng của cô ta cũng vui vẻ hơn.
Tống Sở cũng nghĩ tới chuyện trước kia, cô cười nói: "Quần áo của em vẫn còn đủ mặc, không cần mua nữa, cảm ơn chị dâu ba."
"Vậy đi hợp tác xã đi, chị mua cho em ít bánh quy mang về." Chị dâu ba Tống cảm giác cô em chồng có hơi khác so với ngày thường. Nếu đổi lại thành trước kia thì đã sớm vui vẻ chủ động kéo cô ta đi, cũng không miễn cưỡng mua vải mà còn vừa cười vừa nói.
Chủ động mua và bị ép phải mua, tâm trạng khác nhau hoàn toàn.
Tống Sở phát hiện chị dâu ba này chính là người mạnh miệng mềm lòng, chẳng trách lại bị anh ba bắt nạt đến chết: "Lần sau rồi nói, em đi về trước, chị cũng nhanh chóng đi làm đi."
Tất nhiên cô sẽ không làm chuyện bất lợi với người ta nữa, vì vậy nói xong cô liền vẫy tay với chị dâu ba, nhanh nhẹn đạp xe đi.
Chị dâu ba nhìn bóng dáng rời đi của em chồng, cô ta hơi hoảng hốt, khó mà tin nổi.
Đây thật sự là người trước kia mà cô ta quen biết sao, cô em chồng tham lam và vô liêm sỉ đó?
Chỉ có điều, nói thế nào đi chăng nữa, khi vẫn luôn phải chi trả đột nhiên lại nhận được lời cảm ơn và sự báo đáp, hôm nay cô ta vẫn cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Cô ta đạp xe trở về nhà, lấy hai miếng thịt rắn lớn chặt thành bốn miếng, để lại một miếng, ba miếng khác thì xếp vào một cái túi vải để đưa sang cho bố mẹ, anh cả và chị ba.
Khi cô ta đưa thịt sang, ba người trong nhà đều giật mình không thôi. Họ có hơi không thể tin nổi đây chính là đồ mà cô em gái đanh đá của Tống Kiến Nghiệp tặng.
Mặc dù không phải là thay đổi hoàn toàn nhưng trong lòng họ cũng thoải mái không ít.
Bây giờ ở trong thành phố muốn ăn thịt cũng không dễ dàng. Tối nay, anh cả, anh hai và chị ba của Quách Xuân được ăn một bữa thịt rắn ngon lành nên cả nhà đều vô cùng vui vẻ.
Đối với con sói mắt trắng Tống Kiến Nghiệp chỉ biết coi nhà vợ là nơi trợ cấp cho gia đình, họ lại nhìn thuận mắt hơn một chút.
Trên đường trở về, Tống Sở cất chỗ đồ ở trên xe đạp vào trong phòng thí nghiệm, nhanh chóng đi đến cổng thôn, đứng ở chỗ không có ai nhìn thấy mới lại lấy ra.
Phòng thí nghiệm có thể được sử dụng như một không gian, thật đúng là thuận tiện và bớt phiền phức.
Về đến ngôi nhà ở trong thôn vừa khéo là thời gian tan tầm, có người nhìn thấy sau xe cô buộc hai túi đồ lớn, trên lưng còn đeo một cái gùi to đùng giống như chứa đầy đồ vật trong đó thì họ không khỏi tò mò nhìn qua.
Nếu đổi thành người khác thì khẳng định nhóm ba cô sáu bà này sẽ không nhịn được mà tiến lên hỏi đó là đồ vật gì.
Nhưng đối với nữ ác bá của thôn vừa mới đập chết một con rắn lớn thì các bà đành nhịn xuống không hỏi.
Nghĩ tới việc hôm nay Đường Phụng vừa bắt đầu làm việc đã khen ngợi không dứt đứa con gái Tống Sở vừa có tài lại vừa có hiếu, gϊếŧ rắn xong còn không quên hiếu kính hai bác trai và anh ba thì các bà không nhịn được mà hâm mộ, ghen tị.
Tại sao nhà mấy bà lại không có đứa trẻ nào có sức lực lớn như vậy chứ?
Không chỉ có Đường Phụng khen ngợi mà ngay cả bác gái và mợ của Tống Sở đều khen. Tất cả mọi người không nhịn được mà muốn hỏi một câu rằng Tống Sở vẫn còn là một đứa chỉ thích lợi dụng người ta và lười nhác trước kia hay sao?
Chưa kể, các bà còn nhìn thấy Tống Sở dào dạt sức sống đạp xe, trên mặt lộ vẻ tươi cười thản nhiên, dù sao vẫn có cảm giác cô khác biệt so với bình thường.
Ánh mắt mấy đồng chí nam chưa kết hôn ở trong thôn đều dán chặt vào cô, nhưng không ai dám đến gần.
Bên này, Tống Sở đã về đến nhà, người nhà đã trở về hết rồi.
Anh hai Tống và anh tư Tống xông tới đầu tiên.
"Em gái, em vào thành phố mua về món gì vậy?" Anh hai Tống cười hỏi trước.