Nhìn thịt trăn trên mặt đất, nụ cười trên mặt Đường Phụng càng đậm hơn.
Bà cười nói với Tống Sở: "Thịt trăn là một thứ vô cùng bổ đấy, để tối mẹ hầm lên cho con ăn."
"Chỉ là nhìn có vẻ hơi nhiều, hiện tại thời tiết vẫn còn đang oi bức nên cũng không để được, số còn lại có cần phải mang đi bán không nhỉ?" Bà nghĩ một chút lại hỏi.
Tống Sở nắm tay bà đáp: "Thịt trăn của đợt này đừng bán nữa mà mang đi cho bác cả, bác hai, cậu cả, cậu hai và cả cậu ba nữa, mỗi nhà biếu một chút đi ạ."
"Đúng rồi, cũng đưa cho nhà anh ba một chút, nếu vậy thì chỗ này cũng không còn lại bao nhiêu nữa rồi."
"Sao lại phải mang cho nhiều nhà vậy chứ? Không hết thì nhà chúng ta muối ăn." Đường Phụng còn chưa lên tiếng, anh hai Tống đã thấy tiếc mà lên tiếng trước, "Cho thằng tư mang đi bán cũng tốt."
Tống Sở liếc anh ta một cái, "Anh thì hiểu gì chứ, ngày thường những nhà ấy đối với nhà mình rất tốt, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ lợi dụng, tình cảm thì phải có qua có lại thì mới lâu bền được."
Cha cô còn cả hai người anh trai nữa, nhà cũng không được tính là giàu có nên có việc sẽ tới giúp đỡ ngay, người trong nhà cũng khá đoàn kết.
Thỉnh thoảng mẹ cô cũng sẽ nhận được lợi lộc từ hai nhà, nhưng lại rất ít khi đáp lại. Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, dần dà tình cảm sẽ trở nên lạnh nhạt.
Vốn Đường Phụng cũng có hơi tiếc số thịt trăn, nhưng nghe Tống Sở nói vậy cũng cảm thấy rất có lý. Dẫu sao thì đây cũng là bắt được trên núi chẳng không phải bỏ ra đồng nào, con gái muốn chia vậy thì chia thôi.
"Cũng đúng, các bác và các cậu đều đối xử với nhà chúng ta rất tốt, chúng ta có đồ ngon cũng phải nghĩ đến họ." Bà đánh nhịp nói.
Anh hai Tống vẫn còn không nỡ, nhưng thấy hai ác bá trong nhà đã đưa ra quyết định, anh ta cũng không có tư cách phản bác.
Hơn nữa, dù sao thịt trăn cũng còn lại không ít, vẫn có thể ăn được vài bữa thịnh soạn.
"Số thịt trăn này, buổi tối con sẽ mang đến chuồng bò làm, làm xong thì sẽ mang về ăn." Tống Sở nói.
Đường Phụng kinh ngạc mà nhìn cô, "Sao lại phải mang qua chuồng bò chứ? Có phải là con bắt được trăn nên bên ngoài lại có người nói lời dèm pha rồi không? Nhìn coi mẹ già này đi gọt bọn họ."
Nhìn thấy mẹ già của mình chống nạnh muốn đi ra ngoài chửi lộn, Tống Sở thuật lại chuyện lúc trên núi cô gặp được Triệu Địa và cả chuyện ông ấy là hậu nhân của ngự trù một lần.
Đương nhiên, cũng không bỏ quên chuyện cô muốn để cho anh hai đi học bếp núc.
Sau khi nghe xong, Đường Phụng nhíu mày nói: "Út bảo, những người kia đều là phần tử xấu, thân với bọn họ quá để người trong thôn nhìn thấy lại lời ra tiếng vào đấy, hễ sơ sót liền tố cáo chúng ta ngay, vậy thì không hay đâu."
Anh hai Tống cũng không muốn học hành bếp núc gì, mệt biết bao, anh ta chỉ thích nằm mà hưởng thụ, "Đúng đấy, út bảo em đừng để bị người ta lừa, những người kia đều là phần tử xấu, không nên giao thiệp quá nhiều."
Tống Sở biết bản tính và tính tình của người trong gia đình như thế nào, nếu như nói lý luận rỗng bọn họ tuyệt đối sẽ không nghe.
Thế nên cô đổi cách thức khác, "Mẹ, con nghe thanh niên tri thức Cố nói, khả năng phía trên sẽ sửa lại án sai cho mấy phần tử xấu này rất cao, cũng chính là khoảng thời gian một hai năm này."
"Trong số phần tử xấu này, có thể còn có cả sĩ quan cấp cao hoặc là giáo sư đại học, bây giờ gặp khó khăn nếu như chúng ta có thể cho những người đó hơi ấm, đợi cho đến khi họ được sửa lại án sai, chắc chắn sẽ không quên mất ân tình này đâu."
"Thà thêu hoa trên gấm, còn hơn là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi." Giọng điệu của cô tăng thêm mấy phần nhấn mạnh.
Tất cả người trong nhà đều là cực phẩm, mạch não không giống như người bình thường, muốn bọn họ bỗng chốc học tốt được, đây căn bản là chuyện không thể nào, phải thay đổi từng chút từng chút một.
Chờ tương lai kiến thức rộng mở rồi, tầm nhìn hiển nhiên cũng sẽ được bao quát theo, sẽ không tiếp tục nhìn chòng chọc vào một mẫu ba phần đất như vậy nữa.
Cho nên chỉ có thể ném lợi ích ra làm mồi câu, bọn họ mới chịu cắn câu.
Quả nhiên, Đường Phụng thoáng cái đã nghe lọt tai, chỉ là vẫn có chút không chắc chắn mà cất lời hỏi: "Lời của thanh niên tri thức Cố có tin được không?"