Tống Sở cầm cái thìa, múc cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một thìa đầy trứng hấp.
Hành động này khiến cho những người ngồi xung quanh sững người ra.
Đường Phụng nhìn Tống Sở hỏi: “Út bảo, con làm gì vậy?”
Những người khác cũng bày ra vẻ khó hiểu nhìn cô, hôm nay cô uta/ em gái uống nhầm thuốc à?
Tống Sở đã đoán ra suy nghĩ của bọn họ, dẫu sao thì trước đây nguyên chủ đều ăn một mình trước mặt mọi người.
Vid để không sụp đổ hình tượng trước mặt mọi người, vẻ mặt cô làm như lẽ dĩ nhiên nói: “Mấy đứa nó mặt mày xanh xao khó nhìn muốn chết, bồi bổ cho tụi nó chút để sau này dễ nhìn hơn, nếu không thì lại làm con mất mặt.”
“…” Cái lý do này quá là thanh thuần thoát tục khiến cho bọn họ không nói lại được lời nào.
Có điều cũng vì thế mà mọi người cảm thấy như vậy mới đúng, dù gì thì đầu óc của cô út/ em gái trước nay đều không bình thường như thế.
“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Sau đó Tống Sở vẫn cười rồi múc một thìa trứng hấp đặt vào bát của Đường Phụng: “Cả ngày mẹ lo liệu việc nhà vất vả rồi, bồi bổ nhiều chút.”
Trong nháy mắt khuôn mặt Đường Phụng có một nụ cười tươi như hoa: “Vẫn là con gái quan tâm mẹ.”
Sau đó lại giận dỗi nhìn cô: “Sau này mấy thứ quý giá thế này thì đừng đưa cho chúng ta ăn, con tự bồi bổ cho mình đi, mẹ thấy con gầy đi nhiều rồi đấy.”
“…” Những người khác cảm thấy không thể ăn cơm tử tế, Tống Sở gầy chỗ nào? Mắt của mẹ bọn họ hỏng rồi à.
Tống Sở bật cười: “Mẹ, trứng gà thì có gì mà quý, hai hôm nữa con còn cho mẹ ăn thịt cơ.”
Trong nhà chỉ có mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương chiều chuộng cô, đương nhiên cô sẽ ăn khế trả vàng.
“Đúng rồi, đây là tiền và phiếu mà thanh niên tri thức Cố đưa, mẹ giữ lại trước, nửa tháng nữa còn phải đưa cơm cho anh ta.” Tống Sở lấy tiền và phiếu từ trong túi áo ra, đây cũng là cố ý làm rõ trước mặt gia đình. Tránh để sau này những người khác có ý kiến về việc đưa cơm.
Nhìn thấy tiền và phiếu lương thực, nụ cười của Đường Phụng càng thêm thoải mái, lập tức nhận lấy: “Vẫn là con gái của mẹ có bản lĩnh.”
Không ngờ rằng thanh niên tri thức Cố thật rộng lượng, mắt nhìn của con gái bà thật tốt.
Sau đó dưới ánh mắt nóng rực của La Thu Cúc và anh hai Tống, bà nhận lấy tiền, rồi trừng mắt nhìn hai người: “Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm.”
Anh hai Tống đau xót không thôi. Nếu như biết em gái có thể moi được nhiều tiền với phiếu ở chỗ thanh niên tri thức Cố như thế thì anh ta nên dỗ nó sớm mới phải. Giờ thì rơi vào tay mẹ anh ta rồi, khác nào dê rơi miệng cọp đâu.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, ba đứa nhỏ lần đầu được cô nhỏ chăm sóc, nhìn vào trứng gà trong bát mà nóng lòng muốn ăn.
Ai mà ngờ được là La Cúc Tuyết lại nhanh hơn một bước, cấm lấy bát của con gái chuẩn bị gắp trứng bỏ vào bát con trai: “Đồ vịt giời thì ăn trứng gà cái nỗi gì, đưa cho em trai ăn cho bổ.”
“Đúng vậy, đưa em ăn.” Tống Nhị Oa phụ họa nói.
Khóe mắt Tống Đại Nữu đỏ lên, nhưng có điều nó không dám nói, chỉ có thể cúi đầu, một tay nắm chặt chiếc quần chắp vá.
Tống Sở biết Tống Nhị Oa và Tống Đại Nữu đều là con của anh cả, nhưng chị dâu cả lại vô cùng trọng nam khinh nữ. Con trai thì nuôi như vật quý, con gái thì chỉ là cỏ rác.
Cũng vì thế mà dù Tống Đại Nữu lớn hơn Tống Nhị Oa hai tuổi, nhưng nhìn lại gầy hơn rất nhiều.
Cô cầm đôi đũa đập cái bốp xuống bàn, khuôn mặt trầm trọng nhìn về phía La Thu Cúc: “Cái này là em cho Đại Nữu, nếu chị dám đưa cho Nhị Oa thì thử nhìn xem hậu quả thế nào.”
Động tác gắp trứng của La Thu Cúc dừng lại, chột dạ nói: “Chẳng phải là chị đang bồi bổ cho Nhị Oa sao, nó là cháu đích tôn duy nhất của nhà mà.”
Có con trai cũng là điều khiến cô ta ngạo mạn.
Lời này khiến cho một người luôn ngồi đó không có cảm giác tồn tại là vợ của anh hai Tống - Điền Tú nắm chặt lấy đôi đũa. Nhà anh hai chỉ có một đứa con gái là Tống Tam Nữu, bởi vì trước đây lúc sinh cô ta bị thương, vậy nên sau này chỉ có thể có một đứa con gái.