Khi cô quay lại, cây lăn bột đã bay tới trước mặt cô.
Lâm Kinh Nguyệt híp mắt lại, cô trực tiếp giơ tay lên bắt lấy, không cần phải nói cũng biết động tác của cô đẹp trai như thế nào.
Cô thổi mái tóc bị rối trên trán, mang theo hai phần lưu manh: “Ồ, đây là mưu sát con gái ruột à?”
Ba Lâm trừng mắt, “Nói hươu nói vượn! Lão tử hỏi con, có phải con đã đi đăng ký cho Tâm Nhu và Tân Kiến về nông thôn hay không? Hả?”
Hồ Thúy Hỉ và Lâm Tâm Nhu ở một bên khóc lóc lau nước mắt, gắt gao lôi kéo Lâm Tân Kiến đang muốn xông lên.
“Ba à, ba đang nói gì vậy? Tại sao con lại nghe không hiểu nhỉ?” Lâm Kinh Nguyệt nghịch cây lăn bột trong tay, trở mình đóng cửa lại.
Ngăn cách tầm nhìn của tất cả mọi người ở bên ngoài.
Không biết vì sao, một nhà bốn người đột nhiên run lên bần bật.
“Mày, mày, mày… nghịch nữ, mày định làm gì?” Ba Lâm nhìn trái nhìn phải, ông muốn tìm một thứ gì đó để phòng thân.
Lâm Tân Kiến cũng không giãy dụa nữa.
Mẹ con Hồ Thúy Hỉ trốn sau lưng hai người đàn ông như con chim cút.
Thấy vậy, Lâm Kinh Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Nhát gan.”
Người nhà họ Lâm hai mặt nhìn nhau, Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày, “Làm sao? Không phục à? Không phục thì làm được gì?”
“Mà này, các người đang nói về chuyện về nông thôn đúng không? Giờ nói thì có ích lợi gì? Cùng nhau về nông thôn à? Giác ngộ cao bao nhiêu, sao tôi có thể về nông thôn, mà các người thì lại không thể? Ai đã đăng ký cho tôi, hậu quả của ai thì tự mình gánh lấy.”
Cô tùy tiện ném cây lăn bột đi và nó bay qua tai của ba Lâm.
“Ah~” Hồ Thúy Hỉ và Lâm Tâm Nhu ôm nhau thét chói tai.
Sắc mặt ba Lâm đều có chút trắng bệch, động tác của nghiệt nữ này quá nhanh, ngay cả cơ hội trốn ông ta cũng không có.
Cũng may, may mà cô ném không chính xác.
“Bang ~” Bọn họ vừa nghĩ đến đây, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt xong tới, đá Lâm Tân Kiến một cước.
Trực tiếp đạp người ngã xuống.
“Lâm Kinh Nguyệt!” Lâm Tân Kiến ôm bụng, hận không thể gϊếŧ chết Lâm Kinh Nguyệt.
Ba người còn lại đều giật mình.
Lâm Kinh Nguyệt nhàn nhạt nhìn bọn họ, “Nếu như các người không sợ bị đánh, tôi rất hoan nghênh các người tìm tới cửa.”
Dứt lời, cô bình tĩnh xoay người trở về phòng, nhìn bóng lưng của cô liền biết tâm trạng của cô rất tốt.
Để lại một nhà bốn người rất uất ức, nhưng lại bất đắc dĩ đến cực điểm.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, tiểu đáng thương kia lại biến thành ác ma như bây giờ.
Ba Lâm và Hồ Thúy Hỉ không thể tìm Lâm Kinh Nguyệt, nên họ đành phải nhanh chóng tìm cách xóa tên của Lâm Tâm Nhu và Lâm Tân Kiến khỏi danh sách.
Sau hai ngày sứt đầu mẻ trán, bọn họ không những không có cách, mà còn làm chậm trễ thời gian để mua đồ về quê.
Năm giờ sáng ngày thứ ba, thanh niên trí thức về nông thôn nhất định phải đi tàu hỏa.
Ba Lâm và Hồ Thúy Hỉ không còn cách nào khác, đành phải để bọn họ thu dọn hành lý đơn giản và mang theo tiền tiêu vặt, đồng thời đưa cho bọn họ phí an trí từ văn phòng đường phố, mỗi người 50 tệ, để cho bọn họ mang đi, những thứ khác sẽ gửi đi sau đó.
*Phí an trí: chi phí tái định cư
Cứ như vậy, ba đứa con của nhà họ Lâm vội vàng lên xe.
Tất nhiên, không ai quan tâm đến Lâm Kinh Nguyệt, phí an trí của mình cô tự mình nhận, cô chỉ xách theo một cái vali và ba lô nhẹ nhàng đi tới.