Bác gái kia vốn không vui, sắc mặt cũng hòa hoãn: “Con là thân thích nhà ông ta sao? Cô gái lớn lên thật xinh đẹp, con đi vào từ chỗ này, đi lên lầu ba bên kia là tới.”
“Cám ơn bác nha.” Lâm Kinh Nguyệt mỉm cười.
Nguyên chủ cùng cô rất giống nhau, ước chừng có bảy tám phần tương tự, mặt trái xoan, đôi má hồng đào, mắt sáng răng trắng, cười lên trong mắt giống như có ánh sao.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Tâm Nhu ghen tị với cô.
“Lâm Kinh Nguyệt?”
Đi được vài bước trên con đường mà bác gái nói, cô gặp được một người quen.
“Tại sao cậu lại ở đây? Cậu tới tìm tôi sao?” Quách Vũ Đồng có chút khó hiểu, cô và Lâm Kinh Nguyệt là bạn học, nhưng cũng không có nhiều giao tình.
Phải nói rằng Lâm Kinh Nguyệt không có người bạn tốt nào trong lớp cả.
Cô ấy lạnh nhạt với tất cả mọi người.
“Ừm, tôi tìm cậu có chút việc, nếu như cậu không ngại thì tôi vào nhà cậu nói một chút?” Lâm Kinh Nguyệt mỉm cười.
Quách Vũ Đồng mặc dù bối rối nhưng cũng không từ chối.
Hai người sóng vai đi trở về, “Đúng rồi, tôi nghe nói cậu báo danh về nông thôn? Cậu không phải có việc làm sao?”
“Cậu nghe ai nói?”
“Người của lớp hai.”
Lâm Kinh Nguyệt hiểu, Lâm Tâm Nhu học ở lớp hai.
“Đó là lý do tôi đến tìm cậu.” Cô mím môi.
Quách Vũ Đồng nhìn cô thật sâu, nhất thời trong lòng suy nghĩ rất nhiều, Lâm Kinh Nguyệt thấy thế bật cười: “Yên tâm đi, tôi không phải tới nhờ cậu giúp, cậu cũng biết là tôi phải xuống nông thôn, vậy công việc đó cậu có muốn hay không? Hoặc là cậu có ứng cử viên nào phù hợp không?”
Có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào công việc này như vậy, nhất định là ăn ngon.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không có ý định cho đi, bán đi không thơm sao?
Quách Vũ Đồng sau kinh ngạc liền vui mừng, lôi kéo Lâm Kinh Nguyệt: “Cậu thật sự định đem công việc bán đi sao?”
“Tất nhiên, tôi sẽ về nông thôn mà.”
“Thật tốt quá, tôi muốn công việc này, cậu đừng giao cho người khác!” Quách Vũ Đồng kích động nhìn Lâm Kính Nguyệt.
Thật sự là buồn ngủ gối đưa tới đầu.
Hai ngày trước người nhà lo lắng cho công việc của cô, hiện tại họ không cần lo lắng nữa.
Ba cô tuy là giám đốc nhà máy, nhưng trong nhà không chỉ có một đứa con là cô, trong nhà cô còn có hai anh trai, một chị gái, năm ngoái anh hai về quê, anh cả và chị cả đều đã có việc làm.
Nếu cô ấy không có việc làm, cô ấy cũng phải về nông thôn.
Một phó giám đốc khác vẫn nhìn chằm chằm vào ba cô, nên ba cô không thể làm được gì.
Cô nghĩ mình phải về nông thôn.
“Ừm, cũng có thể, nhưng...” Lâm Kinh Nguyệt liếc nhìn cô.
Quách Vũ Đồng giây lát hiểu ra: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi đâu.”
Cả hai đều là những người thông minh, họ nhìn nhau và mỉm cười với nhau.
Nửa tiếng sau, Lâm Kinh Nguyệt từ Quách gia đi ra, chuyện bán công việc đã xong, công việc này của cô là nhân viên văn phòng, lương 38,5 tệ một tháng.
Rất được ưa chuộng.
Giá thị trường tám chín trăm đều có người tranh giành.
Quách gia ra chín trăm và năm cân vé bông mà Lâm Kinh Nguyệt muốn.
Lâm Kinh Nguyệt cũng hài lòng.
Đôi bên hẹn ngày mai làm thủ tục, tránh đêm dài lắm mộng.
Mà Lâm Kinh Nguyệt lấy được vé bông từ Quách gia, cũng không mạo hiểm đi chợ đen, về nông thôn rồi tính sau, cộng thêm hai cân ban đầu, trong tay cô cũng có bảy cân.
Lảo đảo đi về nhà.