Lâm Kinh Nguyệt khiêng mâm Thanh Hoa một đường chạy như bay, làm như ở phía sau cô có người đuổi gϊếŧ cô vậy.
Ông lão ở trạm thu mua phế liệu thấy cô nhanh như chớp, tức khắc không còn thấy bóng dáng nữa, khóe miệng ông hung hăng giật một cái.
........
Lúc Lâm Kinh Nguyệt đến nhà ga, trong tay xách hai cái túi vải, bên trong túi đều chứa đầy đồ.
Phải cho người khác biết cô vào thành mua không ít đồ.
Nếu không bình thường lúc cô ăn làm sao giải thích được cô lấy ra từ đâu.
Giang Tầm và Chu Nham đã đến, thấy cô tới, Giang Tầm đương nhiên tự động nhận lấy rồi xách một cái túi từ trong đó.
Chu Nham cũng không góp vui, anh thành thành thật thật xách theo mấy thứ mà bọn họ mua, anh và Giang Tầm là bạn học từ thời học trung học cơ sở. Đối với Giang Tầm, anh cũng coi như là hiểu rõ cậu ấy, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy đối với một người phụ nữ như vậy.
“Kinh Nguyệt, cô ngồi ở đây đi.” Trên xe đã có rất nhiều người, Giang Tầm nhìn thấy có một vị trí trống, nên anh để Lâm Kinh Nguyệt ngồi xuống.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không khách sáo.
Đứng chen chúc, như vậy là không thân thiện với các cô gái.
Cô ngồi xuống, hai ba phút sau, xe rời đi, Giang Tầm đã mua vé cho ba người.
Khi đến xã, đã là buổi chiều, xe bò cũng đã về từ lâu.
“Chờ tôi một chút.” Giang Tầm đặt túi xách bên cạnh Lâm Kinh Nguyệt, nhẹ giọng nói.
Bọn họ có thể đi bộ về, nhưng vào lúc đó sắc trời cũng đã tối rồi, giờ chỉ có một cô gái Kinh Nguyệt, người ở trong đại đội nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi việc họ bát quái lung tung.
“Anh ấy đi tìm xe à?” Lâm Kinh Nguyệt hỏi Chu Nham.
“Ừm, trong nhà Giang Tầm có một họ hàng xa ở đây.” Thật ra, người đó là chiến hữu của ba Giang Tầm.
Nói là họ hàng cũng không có vấn đề gì.
Lâm Kinh Nguyệt gật gật đầu, cũng không nói nhiều.
Giang Tầm rất nhanh đã quay lại, anh ấy đẩy một chiếc xe đạp hai mươi tám thanh.
Chu Nham, “..... Vậy, tôi sẽ tự đi về?”
Anh không nói gì mà nhìn Giang Tầm, khinh tôi không có người khác phái đúng không?
“Là hai người chúng ta cùng đi về.” Giang Tầm giải thích.
Lâm Kinh Nguyệt: “.....” Vậy là, một mình cô nhẫn tâm đi xe đạp về à?
Sự thật chứng minh, cô thật sự rất nhẫn tâm, cô lái xe đạp về, mang đồ đạc của ba người cột lại, sau đó cô tạm biệt hai người một tiếng, rồi lập tức rời đi.
“......”
Giang Tầm cười khẽ một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia vừa sủng nịch vừa bất lực, không rõ ràng.
Chu Nham, “..... Giang Tầm, hay là cậu cứ quen cô ấy đi.”
Trước đây, anh chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy làm những việc như vậy.
Giang Tầm cũng không biết mình bị làm sao, lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, lúc đó anh đã muốn đối xử tốt với cô.
*Yêu từ cái nhìn đầu tiên mà anh ơi.
Bên này, Lâm Kinh Nguyệt đạp xe về nên rất nhanh đã về tới.
Người ở Tri Thanh điểm nhìn thấy cô mang mấy cái bao lớn, mặc dù trong lòng đều rất ghen tị, nhưng nghĩ đến tính tình kia của cô, một lời không hợp liền động thủ, nên ngay cả Trần Xuân Lan cũng muốn tránh xa ra.
Lâm Kinh Nguyệt chỉ chào hỏi Hạ Nam, sau đó đem bưu kiện chuyển vào.
Đồ của Giang Tầm và Chu Nham cô không động vào.
Cô bắt đầu rửa nồi, rồi đun nước nấu cơm, cô múc hai bát rưỡi gạo, sau đó cô bưng ra một con gà đã mổ ra, tối nay cô định ăn gà hầm khoai tây.
Cô nấu cơm vào nồi đất nung, còn nước ở trong nồi bên cạnh là cô dùng để tắm, thấy nước đã sôi đủ rồi, cô mang vào phòng tắm, chốt cửa lại rồi vào trong không gian tắm. Tắm rửa xong xuôi, cô thay quần áo sạch sẽ, rồi dùng khăn quấn tóc lên, thời tiết như này, chắc là rất nhanh nó sẽ khô.
Lâm Kinh Nguyệt quay vào phòng lấy ba quả táo đi ra, cắt ra để lát nữa sau khi ăn cơm xong thì ăn.
Nhìn vào đồng hồ cũng đã gần sáu giờ, Giang Tầm và Chu Nham sắp quay về, cô chặt gà thành từng miếng, chần qua nước, cô đun dầu trong chảo cho nóng, rồi cho nguyên liệu như gừng, tỏi vào... Sau đó, cô lại múc hai thìa tương ớt do mình tự làm, sau khi xào thơm rồi thì cho thịt gà vào xào chung, sau đó cho nước từ bình thủy vào là được.
Nước đủ để tràn qua thịt gà là được, cô ném một củ hành lá, đổ nước tương, muối thích hợp, đậy nắp và để gà sôi.
Cô lấy ba củ khoai tây đã gọt vỏ, chờ gà gần sắp chín hẳn, cô liền đổ vào bên trong.
“Yo, cô làm món gì vậy? Mùi thơm đều bay thật xa.” Chu Nham vừa bước vào, liền không thèm để ý tới nhiệt độ, anh lập tức vọt tới bên cạnh bếp.
Lâm Kinh Nguyệt cười, “Gà hầm khoai tây, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn.”
“Giang Tầm, xe đạp và bưu kiện của anh đều ở đó.” Cô lại nói với Giang Tầm đang ngồi xổm bên giếng rửa tay.
Bóng lưng của người đàn ông cao thẳng, cho dù chỉ là ngồi xổm thôi cũng có thể khiến người ta mơ mộng vô hạn.
Có một số người, chỉ nhìn từ sau gáy thôi cũng có thể nhìn ra là cực phẩm.
Giang Tầm quay đầu lại, ánh nắng vàng óng của hoàng hôn rơi xuống vai anh, cả con ngươi của anh cũng nhuộm thành màu vàng óng, sâu thẳm, tỏa sáng rực rỡ.
“Được, tôi biết rồi.”
Đôi mắt Lâm Kinh Nguyệt khẽ động, gật gật đầu.
Triệu Hoa đang rửa tay nhìn Lâm Kinh Nguyệt thật sâu, sau đó cụp mắt xuống.
Hy vọng chuyện Lâm Tâm Nhu đồng ý với anh, cô ta có thể thực hiện được, bằng không... Anh sẽ cho cô ta biết thế nào là nước trong giỏ tre.
“Kinh Nguyệt, tôi có thể cùng cô đổi chút thịt sao? Không nhiều lắm đâu, chỉ nửa bát thôi.” Hạ Nam thật sự chịu không nổi mùi thơm đang đùa bỡn mình, cô nhịn không được nên mới đi tới bên bếp của Lâm Kinh Nguyệt.
“Tôi dùng hoa quả đóng hộp đổi với cô.” Thứ tốt nhất mà cô có thể có được, cũng chỉ có cái này.
Lâm Kinh Nguyệt gật đầu, “Được, cho cô một chén.”
Cô làm rất nhiều, một con gà khoảng bốn cân, còn có khoai tây nữa, đầy cả một nồi lớn, cho dù bọn họ có ăn nhiều đi chăng nữa, thì cũng ăn không hết.
“Thật tốt quá, cảm ơn cô!” Hạ Nam vỗ tay, sợ Lâm Kinh Nguyệt đổi ý, vội vàng chạy đến phòng lấy một lon quất đi ra, “Cho cô.”
Sau đó trông mong chờ đợi.
Lâm Kinh Nguyệt thu lon, “Đợi thêm năm phút nữa là được rồi.”
Hạ Nam gật đầu, ừm ừm ừm, cô rất muốn ăn thịt, đúng thật là không dễ dàng.
Hôm nay được nghỉ ngơi, vốn dĩ cô có thể vào thành đánh răng tế, nhưng mà cô không có vé thịt, vào thành cũng không cách nào ăn thịt.
Vẫn là Lâm Kinh Nguyệt tốt.
Trong lúc Hạ Nam nhìn muốn rớt con mắt, gà hầm khoai tây cũng đã nấu xong, Lâm Kinh Nguyệt mở nắp nồi ra, mùi thơm nồng đậm bay ra ngoài.
Người ở Tri Thanh điểm.....
Tất cả đều đóng cửa lại, cố gắng khiến mình bỏ qua loại mùi thơm này.
Quá đáng!
Lâm Kinh Nguyệt múc cho Hạ Nam một chén, thịt tương cũng rất nhiều, khoai tây chỉ có mấy miếng, Hạ Nam cũng sắp cảm động đến nước mắt lưng tròng, cô ấy bưng chén mà không sợ nóng ăn một miếng thịt vào miệng, “Hu hu, quá ngon đi, thịt ngon quá đi.”
Cô vừa nói vừa quay trở về, cô chuẩn bị đã nấu nửa bát mì, hôm nay phải ăn một bữa ngon!
Lâm Kinh Nguyệt bật cười, sau đó bảo hai người Giang Tầm ăn cơm.
Gà hầm khoai tây đầy một nồi, trước khi bưng nồi ra khỏi bếp cô lại bỏ một ít rau xanh vào nồi đun, cho hương vị đậm đà hơn.
Cơm trắng trong suốt như pha lê.
Giang Tầm và Chu Nham ăn gạo cũng không kém, vậy nên bọn họ đều không nghi ngờ nguồn lấy gạo của Lâm Kinh Nguyệt.
Bọn họ có nguồn, vậy tại sao người ta lại không thể có?
“Lâm Kinh Nguyệt, tay nghề này của cô, so với Giang Tầm cũng không kém gì.” Chu Nham thở dài.
Aiz, chỉ có anh ta là một đống phế liệu.
“Vậy thì anh ăn nhiều hơn bình thường đi.” Lâm Kinh Nguyệt gắp một miếng thịt gà, nó mềm mềm.
Rất ngon.
“Chờ lát nữa, anh lại dùng nước canh ăn với cơm, như vậy còn có thể ăn thêm một chén.”
Ba người ăn chậm, cái này đúng là làm khổ những người khác, họ bị mùi vị này tra tấn đến không chịu nổi.
Cũng may Tri Thanh Điểm cách đại đội một khoảng cách, nếu không Tri Thanh Điểm lại ăn thịt, chỉ sợ chuyện này, ngày mai sẽ truyền ra đại đội khắp nơi.
Ăn cơm xong, Giang Tầm rửa chén, dọn dẹp sạch sẽ bếp nấu ăn, lúc Lâm Kinh Nguyệt muốn vào phòng, anh kêu lên, “Chờ một chút.”
Lâm Kinh Nguyệt quay đầu lại, nhưng anh đã xoay người trở về phòng.
Một lát sau, anh cầm một gói đồ tới đây, “Bánh quy và sô cô la bên thủ đô gửi tới, là từ đồ nước ngoài, cô giữ lại mà ăn đi.”
Anh cố ý để cho người trong nhà gửi, con gái mà, họ sao có thể không có đồ ăn vặt được.