Lâm Kinh Nguyệt cũng vui vẻ vì được yên tĩnh.
Eo cô đau nhức, nhịn không được đứng thẳng người lên, lau mồ hôi, cởi mũ rơm xuống quạt quạt gió, ánh mặt trời nóng bỏng này, nóng đến làm người khác phiền lòng.
Cô cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh ừng ực uống một ngụm nước lớn, giờ cổ họng mới thoải mái một chút.
Sau khi tan việc, cô nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ sảng khoái, cô giống như một cái xác đang nằm, cảm thán cuộc sống không dễ dàng gì.
Cảm thán đủ rồi, cô mới không thể không đứng dậy đi giặt quần áo.
Thấy Trần Xuân Lan và Tạ Văn Quyên ngồi xổm bên giếng giặt quần áo, cô dừng một chút, sau đó bưng chậu gỗ xoay người chuẩn bị đi ra bờ sông.
“Lâm Tri Thanh, tôi sắp giặt xong rồi, cô mau tới đây đi.” Tạ Văn Quyên đối với ai cũng có bộ dạng tươi cười, mặt mày rạng rỡ.
Lâm Kinh Nguyệt cũng đáp lại cười, “Không cần đâu, tối vẫn là tới bờ sông giặt thì hơn, cảm ơn.”
“Nhìn cô ta như vậy, cô còn mặt mũi bắt chuyện.” Trần Xuân Lan không nhìn thấy bóng lưng Lâm Kinh Nguyệt, mới bĩu môi.
Tạ Văn Quyên cười mà không nói, trong lòng lại có chút buồn phiền.
“Lâm Tri Thanh, bên này nè!” Bên bờ sông, thím Xuân đang giặt quần áo nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, vội vàng phất tay.
Thấy bên cạnh bà có một vị trí, Lâm Kinh Nguyệt vội vàng chạy tới, buông chậu gỗ xuống, “Cám ơn thím Xuân.”
Thím Xuân là người có thiện chí nhất với cô trong đại đội.
“Cảm ơn cái gì nha, cũng không có là chuyện gì to tát cả.” Thím Xuân trách Lâm Kinh Nguyệt khách sáo, “Đúng rồi, đây là con gái của thím, Thúy Hoa, cũng trạc tuổi con.”
Bên cạnh bà có một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, làn da coi như trắng nõn, mặt tròn, khuôn mặt xinh đẹp đặc trưng.
Đại đội trưởng họ Lý, cô gái này tên là Lý Thúy Hoa, là con gái của đại đội trưởng, đã học trung học cơ sở, còn chưa lập gia đình.
“Thúy Hoa, chào cô.” Lâm Kinh Nguyệt cười chào hỏi.
Lý Thúy Hoa sắc mặt đỏ lên một chút, Lâm Tri Thanh cười rộ lên thật đẹp mắt.
“Lâm, Lâm Tri Thanh, xin chào.”
“Cô có thể gọi tên tôi.”
“Vậy tôi sẽ gọi cô là Kinh Nguyệt?”
“Được.”
Tình bạn của các cô gái đến dễ dàng như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã vui vẻ trò chuyện với nhau.
Lý Thúy Hoa trước khi đi còn nói rảnh rỗi sẽ tới Tri Thanh Điểm tìm Lâm Kinh Nguyệt chơi.
Lâm Kinh Nguyệt bưng quần áo vừa giặt xong trở về Tri Thanh điểm.
Nửa đêm, đột nhiên một tiếng sấm quét xuyên qua chân trời, mưa bắt đầu rơi tí tách.
Tri Thanh điểm này mới xây chưa được hai năm, đương nhiên sẽ không có chuyện bị dột.
Nhưng Lâm Kinh Nguyệt ghét ồn ào, nên trực tiếp cuộn chăn vào trong không gian, cô nằm xuống nơi có một chiếc ván gỗ đơn giản.
Cô nằm trên ván gỗ, trong lòng cân nhắc lúc nào đó nhất định phải lấy được một cái giường bỏ vào mới được.
Đắp chăn bông dày.
Cô mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau khi tỉnh lại đã sáu giờ sáng, bên ngoài vẫn còn mưa.
Thu hoạch cũng không vội, vì trời mưa nên đương nhiên là được nghỉ ngơi.
Lâm Kinh Nguyệt ngáp một cái, rót nước ấm từ bình thủy ra rửa mặt.
Bữa sáng rất đơn giản, trong không gian có bánh bao nóng hổi, cô pha một cốc sữa mạch nha, cầm một cái bánh bao thịt lớn, cộng với một quả táo, còn có nửa đĩa trứng hôm qua cũng chưa ăn hết, bữa sáng như vậy cũng tạm rồi. (Truyện được đăng tại truyện HD)
Giải quyết bữa sáng xong, Lâm Kinh Nguyệt không có việc gì làm, cô lấy những cuốn sách nhặt được từ trạm thu gom rác ra đọc.
Cô không muốn trở về thành phố An, sau này cô cũng muốn định cư ở thủ đô, vậy nên thi đại học chính là lối thoát để trở về thành phố.
Phải luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng.
Cô lật sách vở ra, thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới giữa trưa, cô lắc lắc cái cổ đau nhức một chút.
Vừa từ không gian đi ra, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.
Là Vương Tuyết Bình và Trần Xuân Lan.
Trần Xuân Lan này, giống như một kẻ thích phá đám vậy, chỗ nào cũng có cô ta.
Đắc tội nhiều người như vậy, cũng không biết bộ não của cô ta phát triển thế nào nữa.
Lâm Kinh Nguyệt không nghe nhiều, tóm lại, Trần Xuân Lan đang cười nhạo cuộc hôn nhân trắc trở của Vương Tuyết Bình.
Tiếng ồn bên ngoài dần dần lắng xuống.
Ngày hôm sau trời tạnh mưa, cô phải đi làm, Lâm Kinh Nguyệt thật sự không muốn giãy dụa trong vùng đất lầy lội. Cô nhận nhiệm vụ đánh cỏ lợn.
----------
*打猪草: [Dǎ zhū cǎo]: Đả trư thảo, Đánh cỏ lợn
Đánh cỏ lợn là một vở kịch nhỏ của vở kịch Hoàng Mai An Khánh, cũng là một tác phẩm kinh điển của vở kịch Hoàng Mai.
Đánh cỏ lợn nói về một cậu bé nông thôn và một cô gái vì đánh cỏ làm hỏng cây trồng nảy sinh mâu thuẫn, thông qua bài hát để giải quyết câu chuyện mâu thuẫn.
Vở kịch Hoàng Mai “Đánh cỏ lợn” gồm “nhị tiểu”, nhân vật là Đào Kim Hoa, Kim Tiểu Mao, một người đánh cỏ lợn một người xem măng.
Đào Kim Hoa trong lúc đánh cỏ lợn nhổ cỏ quá mạnh, không cẩn thận đυ.ng phải hai cây măng nhà Kim Tiểu Mao, cuống quít dùng cỏ đắp lên măng, lúc này, Kim Tiểu Mao đang nhìn măng trên cây thì nhìn thấy, cho rằng cô cố ý trộm măng, giẫm phá giỏ của cô.
Cô bé khóc lóc kéo anh ta đến gặp mẹ mình và yêu cầu anh ta bồi thường giỏ.
Kim Tiểu Mao bất đắc dĩ, đem hai trăm văn tiền mà mợ bảo cậu mua muối bồi thường cho cô, sau khi cô biết chi tiết không cần Kim Tiểu Mao bồi thường, nói: “Chỉ cần tâm ý tốt, nước tốt cũng ngọt”.
Kim Tiểu Mao lại đem măng bị gãy cùng nhau đưa cho nàng, Đào Kim Hoa không nhấc được, lại giúp nàng đưa đến nhà.
Dọc theo đường đi vừa hát đĩa bài “Đối hoa”, hoa gì cũng hỏi hết, cuối cùng về đến nhà, mẹ Kim Hoa không có ở nhà, Kim Hoa xào ba quả trứng gà, nấu một bát gạo chiêu đãi Tiểu Mao, tiểu hí kịch kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.