Chương 2.2: Cả nhà cuồng chịu ngược

Thấy mấy người rụt lại cổ vào nhà, cô cười càng vui vẻ hơn, trong lòng cô lại cảm thấy mấy người kia có bệnh, lần nào đều bị ngược, nhưng lần sau vẫn lên, quả thực là cuồng chịu ngược mà.

Cha Lâm chần chờ một chút rồi nói: “Kinh Nguyệt, tiền lương tháng này...... Trước hết sẽ không cho con, Nhu Nhu ở bệnh viện đã tiêu không ít tiền, trong nhà......”

“Ồ, chuyện kia thì liên quan gì đến tôi hả?” Lâm Kinh Nguyệt bày ra bộ dạng không lên quan tới mình, cao cao tại thượng nhìn bọn họ.

Thấy vậy mấy người bọn họ lại đùng đùng tức giận.

“Chính con là người đã đẩy Tâm Nhu xuống......”

“Phải không? Lâm Tâm Nhu, là tôi đẩy cô xuống sao?” Lâm Kinh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Lâm Tâm Nhu.

Trong lòng Lâm Tâm Nhu có chút kỳ quái, sao cô lại cảm thấy người chị chỉ biết dùng vũ lực của mình có chút thay đổi?

Mí mắt cô rũ xuống: “Ba, không phải chị đẩy con, không liên quan gì đến chị.”

Chậc chậc~

Lâm Kinh Nguyệt trợn mắt, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, cô đột nhiên bước tới rồi bóp cổ Lâm Tâm Nhu.

Ba người còn chưa kịp phản ứng: “! !”

Lâm Tân Nhu: “!!”

“Ừm, chính là ánh mắt kinh hãi đó, tôi rất thích.” Lâm Kinh Nguyệt cười rạng rỡ như ác ma.

“Kinh Nguyệt, mày đang làm gì vậy?! Buông Tâm Nhu ra!”

“Lâm Kinh Nguyệt! Buông chị tôi ra!”

“Kinh Nguyệt......”

Lâm Kinh Nguyệt bất động, các ngón tay nắm chặt: “Lâm Tâm Nhu, cô có muốn kể về tình huống lúc đó một chút không?”

Cô nghiêng đầu, ác liệt nhìn.

Lâm Tâm Nhu không dám lớn tiếng, giờ phút này cô cảm thấy Lâm Kinh Nguyệt thực sự muốn bóp chết cô, trong lòng ngay lập tức luống cuống, cô cũng không giả bộ lắp bắp nữa: “Là con, là con muốn hại chị, khụ khụ, lúc con nhảy xuống, không cẩn thận kéo, kéo chị xuống, khụ khụ......”

“Không cẩn thận?”

“Không, không phải, là, là em cố ý.” Sau khi nói xong hốc mắt Lâm Tâm Nhu đỏ lên, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.

Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày, chán ghét thu tay về: “Nghe rõ chưa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả? Còn tới đòi tôi tiền, đúng là có bệnh!”

Cô suy nghĩ một chút, cha Lâm tới đòi tiền cô, chắc vì nguyên chủ lăn lộn cũng không tệ, mỗi tháng đều muốn từ trong tay bọn họ lấy được 20 tệ.

Tiền lương một tháng của cha Lâm là 48 tệ 5, tiền lương của mẹ kế là 28 tệ.

Lần này, Lâm Kinh Nguyệt được cho 20 tệ, mẹ kế còn muốn trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, nên cha Lâm mỗi tháng phải đưa cho ông già bên kia 5 tệ, vì vậy bọn họ nghèo rớt mồng tơi.

Nhưng Lâm Kinh Nguyệt không bao giờ tin, trong nhà lại không có tiền.

Nguyên chủ mạnh mẽ như vậy, cô ấy lười dùng đầu óc, nên cô ấy cũng không biết rõ ở trong nhà có bao nhiêu tiết kiệm.

Sau khi cô tiếp nhận ký ức, cô nghĩ lại, trong nhà có lẽ rất nhiều tiền tiết kiệm, mẹ ruột của nguyên chủ qua đời năm cô ấy 7 tuổi, mà nguyên nhân là vì trong nhà máy xảy ra chuyện, nhà máy nhất định sẽ đưa tiền trợ cấp (*người đã hi sinh).

Nhưng cha Lâm lại một mực không thừa nhận.

Nguyên chủ không nhìn thấy tiền, hết cách nên cô ấy chỉ đành gác lại.

Nhưng bây giờ Lâm Kinh Nguyệt xuyên qua, số tiền kia dù thế nào đi chăng nữa cô cũng muốn lấy lại, còn Lâm Tâm Nhu nữa, cô ta thiếu nguyên chủ một cái mạng, không trả thì làm sao được?

“Kinh Nguyệt, Tâm Nhu không phải cố ý đâu, con hãy tha cho con bé lần này đi.” Nhìn Lâm Tâm Nhu như lợn chết giống nhau trượt xuống dưới, Hồ Thúy Hỉ liền vội vàng đem người đỡ lấy.

Cha Lâm và em trai song sinh của Lâm Tâm Nhu là Lâm Tân Kiến nhìn chằm chằm vào Lâm Kinh Nguyệt, hai tay cũng siết chặt.

Không chút nghi ngờ gì nữa, chỉ cần có cơ hội, bọn họ liền sẽ xông lên đánh chết Lâm Kinh Nguyệt.

Nhưng Lâm Kinh Nguyệt sẽ cho bọn họ cơ hội đó sao?

Mơ đi.

Lâm Kinh Nguyệt nhàn nhã liếc nhìn bốn người bọn họ một cái, xùy~~ cười một tiếng. Cô kiêu ngạo bước vào phòng mình, đem những đồ có giá trị và tiền giấy bỏ vào trong không gian, rồi ra khỏi nhà.

Mãi đến khi cửa được đóng lại, một nhà bốn người mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa vô cùng oán độc.

........

Lâm Kinh Nguyệt rời khỏi tòa nhà gia đình, chào hỏi những người mà cô gặp trên đường, rồi bước đi với tâm trạng rất tốt.

Cha Lâm là phó giám đốc phân xưởng của một nhà máy thực phẩm ở thành phố An, mẹ nguyên chủ ban đầu vì bảo vệ tài sản trong nhà máy mà đã hy sinh.

Để đền bù, nhà máy đã giao một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách cho Lâm gia. Còn để lại cho Lâm Kinh Nguyệt một cái danh ngạch công việc được bảo lưu, chỉ chờ khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba là cô ấy có thể trực tiếp đi làm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Tâm Nhu mạo hiểm kéo Lâm Kinh Nguyệt xuống nước.