Giang Tầm không nói gì, Tôn Lan Lan sắc mặt trắng bệch, “Giang Tri Thanh, tâm trạng hôm nay của mẹ tôi không tốt, bà ấy không có ý đó, không liên quan gì đến anh hai của tôi cả, anh đừng.....”
“Chu Nham, đặt nồi sang bên kia.” Giang Tầm làm như không nghe thấy lời của Tôn Lan Lan, nói với Chu Nham bên cạnh một tiếng.
Lời nói của Tôn Lan Lan bị kẹt trong cổ họng.
Lâm Kinh Nguyệt nhìn thấy một màn này, nở nụ cười, Giang Tầm thật đúng là làm cho cô ngoài ý muốn nha.
Người Tôn gia sợ anh ta như vậy, chẳng lẽ anh ta đã làm cái gì rồi?
Xe kéo xóc nảy quay về, về đến Tri Thanh điểm, Chu Nham mới hạ thấp giọng nói với Lâm Kinh Nguyệt, “Đừng nhìn Giang Tầm bình thường thì thờ ơ, thật ra tính tình... Không tốt lắm, năm ngoái lúc cô chưa tới đây, mấy người chơi bời lêu lổng của đại đội nhìn cậu ấy không vừa mắt, nên tới gây chuyện, kết quả bị cậu ấy một đánh năm, toàn bộ trêu chọc một lượt, nằm mất mấy ngày.”
Sau đó, không ai dám trêu chọc cậu ấy nữa.
“Cái nồi này giá bao nhiêu? Chúng ta chia đều đi.” Giang Tầm đặt nồi lên bếp trước cửa phòng Lâm Kinh Nguyệt, ngẩng đầu hỏi thăm.
Thật ra anh cũng nhờ người tìm nồi sắt, nhưng hôm nay cũng không lấy được, nói là đã bị người khác lấy đi.
Nói anh lần sau lại tới, ai biết được Lâm Kinh Nguyệt tốc độ lại nhanh hơn.
“Ý của anh muốn hợp tác với tôi?”
Giang Tầm nhướng mày, trong mắt anh dường như muốn nói, chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè sao?Lâm Kinh Nguyệt nở nụ cười.
“Còn có tôi nữa!” Chu Nham vội vàng giơ tay lên.
“Tôi có thể nấu ăn.” Giang Tầm sâu kín mở miệng.
Lâm Kinh Nguyệt.....
Đột nhiên không muốn cự tuyệt, tay nghề của Giang Tầm tuyệt đối có thể khiến người ta ngày nghĩ đêm mong.
Chu Nham cũng không cam lòng tụt lại phía sau, “Tôi sẽ nhặt củi rửa chén!”
“...... Tôi như vậy, không phải là đang ăn cơm không sao?” Lâm Kinh Nguyệt luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Cũng không phải, chúng tôi dùng bếp và nồi của cô, cũng coi như chiếm được lợi từ chỗ cô rồi.” Giang Tầm giải thích.
“Hai người không phải nói đưa tiền sao?” Lâm Kinh Nguyệt làm ra vẻ, không ngờ lại lừa gạt tiền của tôi.
Giang Tầm bất lực nở nụ cười, “Đương nhiên tiền vẫn phải đưa.”
“Vậy là được rồi.”
“Vậy chuyện hợp tác?”
“Miễn cưỡng đồng ý.”
Cứ như vậy, ba người đã xác định cùng nhau nấu cơm.
Một lát sau, Giang Tầm và Chu Nham mỗi người mang theo mười cân gạo, mười cân mì trắng cùng hai miếng thịt tới đây, họ bảo là nơi này của Lâm Kinh Nguyệt cách nhà bếp gần, để cũng thuận tiện.
Bản thân Lâm Kinh Nguyệt cũng chủ động lấy ra một phần.
Cô lấy nó từ trong bưu kiện hôm nay.
Buổi tối, ba người tự mình nấu bữa cơm đầu tiên ở căn bếp, Giang Tầm làm sủi cảo.
Bên trong là nhân thịt lợn cùng bắp cải, trong ruộng rau tri thanh có bắp cải.
“Nếu muốn tách ra ăn, vậy thì hoàn toàn tách ra, đất trồng rau này là tôi tự mình khai hoang, các người muốn ăn thì phải tự mình trồng.” Ba người bưng sủi cảo béo ngậy ra ăn, Trần Xuân Lan bên kia ăn bánh gạo bột nhão đột nhiên mở miệng.
Đáy mắt Tôn Lương Đống hiện lên ghen tị, “Đúng vậy, nếu đã tách ra ăn riêng, vậy thì các người cũng phải tự mình trồng đi.”
“Trần Tri Thanh, cô đã khai thông ruộng rau, nhưng chúng tôi cũng trồng rau, còn tưới nước bón phân cho ruộng rau, dựa vào đâu mà chúng tôi không được ăn?” Chu Nham ăn một cái sủi cảo, mới ngẩng đầu lên nói.
Lúc anh và Giang Tầm đến vào năm ngoái, nhưng họ cũng phải trả rất nhiều tiền cho việc trồng rau.
Sắc mặt Trần Xuân Lan có chút khó coi, “Anh nói, anh tưới nước bón phân, ai nhìn thấy chứ?”
Cô đúng là không tin, bình thường ruộng rau đều là Tạ Văn Quyên và Vương Tuyết Bình chăm sóc.
“Bọn họ.” Chu Nham chỉ một lúc hai người.
“Không tin được phải không? Ruộng rau là do tôi và Giang Tầm quản lý, sao lại không ai biết?” Anh đột nhiên mở miệng nói một cách khoa trương.
Sắc mặt Tạ Văn Quyên thay đổi.