Đến trước một gian tiểu viện, Điền Dương gõ cửa, không bao lâu bên trong lập tức có người mở ra.
“Vào đi.” Điền Dương nói.
Lâm Kinh Nguyệt cũng đi theo vào, nhưng trong lòng vẫn đề phòng.
Tiểu viện này không lớn, có ba gian phòng chính, một gian đông và một gian còn lại ở phía tây, trong viện coi như trống không.
“Đồ vật ở bên trong, cậu xem muốn cái nào.” Điền Dương mang theo Lâm Kinh Nguyệt đi mở cửa phòng ở phía tây.
Có rất nhiều thứ chất đống bên trong.
Lâm Kinh Nguyệt nhìn anh ta một cái, đối diện với ánh mắt thăm dò nghiên cứu như ánh mặt trời chói chang của Điền Dương, trong lòng cô trợn tròn mắt.
Cô biết rằng miếng thịt trong tay cô rất ngon và bắt mắt.
Cũng may, trước mắt xem ra người này cũng không có tâm tư lệch lạc gì.
“Cái này đi.” Lâm Kinh Nguyệt vẫn lựa chọn cái lớn hơn một chút, đường kính khoảng tầm 70, 80 cm, cùng với cái nồi sắt ở Tri Thanh điểm cũng không khác là bao.
“Hai mươi lăm.”
Lâm Kinh Nguyệt không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Điền Dương.....
“Có thể mặc cả.” Anh ta bất đắc dĩ mở miệng.
“Mười lăm.” Lâm Kinh Nguyệt quay đầu lại, bộ dạng như là muốn nói, anh đã nói thế, vậy tôi liền không khách sáo.
Điền Dương tức giận cũng không nhẹ, trực tiếp mặc cả xuống tới mười tệ, đúng là lòng dạ đen tối.
“Hai mươi.”
“Mười bốn.”
“Mười chín, cậu làm sao còn hạ xuống nữa?”
Lâm Kinh Nguyệt vừa muốn nói chuyện, liền nhìn thấy khóe miệng của anh ta hung hăng giật giật một cái, “Mười tám, cho cậu đấy!”
“Mười ba!”
“Mười lăm, mau mau cầm lấy đi!”
“Được rồi, cám ơn nha.” Lâm Kinh Nguyệt quyết đoán đưa qua mười lăm tệ, một tay khiêng nồi lên, điên cuồng chạy đi không thấy bóng đâu.
Điền Dương.....
Đúng là tuyệt ghê!
Lâm Kinh Nguyệt nhanh như chớp ra khỏi ngõ nhỏ, rẽ trái, tìm được một chỗ bí mật, từ không gian cầm một cái bao không lớn không nhỏ đi ra.
Bên trong đại khái đều là lương thực, gạo mười cân, bột mì trắng mười cân, kẹo thỏ trắng một cân, kẹo hoa quả một cân, đường nâu hai cân, đường trắng một cân.
Gạo và mì trắng là lấy từ trong không gian, còn những thứ khác cô đã mua ở một cửa hàng bách hóa.
Sau đó cô lại đến đại lý cung ứng và tiếp thị mua hai cân bún giang, hai cân bánh đào, buổi tối ăn sẽ rất ngon.
......
Ở cổng thành, nơi xe kéo dừng lại, mọi người nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt mang theo bọc lớn, khiêng nồi sắt lớn, lập tức trực tiếp sợ đến ngây người!
Giang Tầm bật cười, vội vàng nhảy xuống đi qua đón lấy nồi sắt, “Sao không nói sớm là muốn mua nồi?”
“Dùng nồi với những người khác ở Tri Thanh điểm cũng không tiện.” Lâm Kinh Nguyệt cũng không giả tạo, đưa nồi cho anh.
Cô vung tay một cái, “Mệt chết đi được.”
Giang Tầm nhìn thoáng qua bàn tay cô bị siết đến ửng đỏ của cô, “Lần sau có cái gì nặng, có thể gọi tôi... chúng tôi.”
“Được.” Lâm Kinh Nguyệt mặt mày cong cong.
Giang Tầm đặt nồi sắt lên xe kéo, đặt xuống vị trí ở bên chân mình, đợi lát nữa phải cố định, nếu không sẽ xóc nảy đến lợi hại, sau đó anh lại nhận lấy bưu kiện của Lâm Kinh Nguyệt, đặt hết xong xuôi, Lâm Kinh Nguyệt mới leo lên xe.
Thím Xuân cười tủm tỉm nhìn hai người, không nói gì.
Tôn Lan Lan trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, ánh mắt nhìn Giang Tầm vừa ngượng ngùng vừa mang theo sợ hãi.
“Yo, Lâm Tri Thanh đây là mua cái gì nha? Nồi sắt lớn như thế cũng có thể mua được.” Ánh mắt thím Tôn vừa liếc qua, tâm trạng đang không tốt, nên muốn tìm cách bắt lỗi.
Lâm Kinh Nguyệt này có không ít tiền trong tay nha.
Cô cũng có nhiều hơn một người con trai.
Giang Tầm nhấc mí mắt lên, “Có vài thứ là tôi nhờ Lâm Tri Thanh mua, thím Tôn sợ là muốn nhìn cũng không tiện.”
“Ah, còn nhờ Lâm Tri Thanh mua đồ giúp nữa nha, hai người có quan hệ thế nào thì mới nhờ người đó mua đồ giúp mình đây?” Thím Tôn âm dương quái khí nói.
“Chẳng lẽ phải có quan hệ mới có thể nhờ người ta mua đồ sao? Giúp đỡ lẫn nhau không được sao? Thím Tôn, tư tưởng giác ngộ này của bà đúng là không được rồi.” Giang Tầm bĩu môi.
Lâm Kinh Nguyệt đều có chút ngoài ý muốn, cô luôn nghĩ là Giang Tầm không thích nói nhiều.
Bị cái mũ lớn như vậy chụp xuống đầu, sắc mặt của thím Tôn và Tôn Lan Lan trong nháy mắt thay đổi.
“Anh... Anh đang nói tới cái quái gì vậy? “
“Hôm nào tôi sẽ tìm Tôn Chí Cương nói chuyện một chút, Lan Lan tư tưởng giác ngộ của anh ta có phải cũng như vậy hay không.” Giọng điệu của Giang Tầm thản nhiên.
Ánh mắt của thím Tôn đều trợn tròn, “Không được, cậu không thể đi tìm nó!”
Tôn Chí Cương là con trai thứ hai của nhà Chi Thư.
Ps: Đừng đem ra so sánh với lịch sử, tiểu thuyết không quá thái quá là được rồi.