Thấy chị em Lâm Tâm Nhu tức giận đến đỉnh đầu cũng đã bốc khói tới nơi, Chu Nham giơ ngón tay cái lên với Lâm Kinh Nguyệt, đúng quá trâu bò (lợi hại).
Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày, dùng ánh mắt diễn tả, chuyện nhỏ!
Lâm Kinh Nguyệt không nói đùa, Lâm Tâm Nhu chịu khổ, nghẹn khuất cô liền sẽ rất vui vẻ, thật sự cô phải ăn thêm nửa chén cơm nữa.
Ăn cơm xong, Chu Nham chủ động rửa chén, Lâm Kinh Nguyệt ngược lại là nhàn rỗi.
Ngày hôm sau, cô vẫn dậy rất sớm, đi làm, cùng các thím đấu võ mồm, cuộc sống trôi qua rất nhanh, liếc mắt một cái mấy người Lâm Kinh Nguyệt cũng đã đến đây được khoảng một tuần.
Mấy người Lâm Tâm Nhu miễn cưỡng thích ứng với cuộc sống làm nông, tuy rằng mệt đến chết đi sống lại vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ được, nhưng so với lúc đầu thì tốt hơn một chút.
Chủ yếu là trong nhà vẫn không gửi thư, trong lòng bọn họ đều có chút sợ hãi.
“Con trai nhà Chi Thư trở về thăm người thân, vợ của Chi Thư lại muốn run lên.” Hôm nay, Lâm Kinh Nguyệt nghe được thím Hoa và thím Lưu đang tán gẫu bát quái.
Đúng vậy, thím Lưu, hai người bọn họ là người mấy ngày trước mới làm ầm một trận, nhưng rất nhanh đã khỏi hẳn, Lâm Kinh Nguyệt cũng không ngờ được.
“Ai bảo người ta có một đứa con trai tốt chứ.” Thím Hoa bĩu môi, tuyệt đối không thừa nhận mình đang ghen tị.
“Nghe nói con trai của nhà Chi Thư lần này trở về để xem mắt, cũng không biết đã coi trọng con gái nhà ai, đúng rồi, nói đến đây, Đại Hoa, Nhị Cẩu Tử nhà bà xem mắt như thế rồi?” Lúc thím Lưu hỏi, còn liếc mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt, dùng mũ rơm quạt gió một cái.
Cô gái này đúng thật sự là kỳ quái, mỗi ngày đều ở dưới đất phơi nắng, nhưng da không những không đen, ngược lại thoạt nhìn lại càng trắng hơn một chút.
Lâm Kinh Nguyệt cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Ngày đó Nhị Cẩu Tử bị thím Hoa mắng chạy đi sau đó cũng không tới nữa, các cô đổi ca mấy lần cũng không gặp được.
Xem ra thím Hoa thật sự không biết suy nghĩ trong lòng con mình.
“Cũng rất tốt, qua hai ngày nữa sẽ định ra.” Thím Hoa cười tủm tỉm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà cũng không muốn con trai mình cưới tri thanh, mặc dù tri thanh này có lực lớn vô cùng, nhưng cũng không chịu làm việc đằng hoàng, cả ngày chỉ biết trộm gian đùa giỡn.
“Vậy thì tốt rồi, vẫn là cô gái ở nông thôn của chúng ta kiên định, có vài người ấy à, trông đẹp thì có tác dụng gì, cũng không sống qua ngày được.” Thím Lưu lại nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái.
Điều này chỉ quá rõ ràng.
Lâm Kinh Nguyệt ném cuốc trong tay, hai tay chống eo, tư thế trong nháy mắt liền biến đổi, “Thím Lưu, thím nói cái gì vậy? Thím nói lại lần nữa xem!”
“Tôi nói chính là cô đó, thì làm sao hả? Có một chút sức lực nhưng không làm việc đằng hoàng, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới...”
“Hắc, công việc của tôi thì làm sao? tôi muốn làm việc thế nào thì làm thế ấy, liên quan gì tới bà? Mỗi ngày tôi kiếm được sáu điểm công việc, chừng đó cũng đã hơn những người mới làm công trước đây rồi, công việc của tôi nuôi sống bản thân tôi vẫn dư dả, cần bà mặn ăn củ cải nhạt nhẽo* à?”
*Rảnh rỗi không có việc gì bận tâm, xen vào việc của người khác (chi tiết ở cuối chương)
“À, còn nữa nha, nhà tôi cũng không có nhiều người để nuôi như bà, nhà bà còn có một người ăn no chờ chết, khiến bà liên lụy mà!”
Lời này nói ra tuyệt đối không đỏ mặt.
Thím Lưu lửa giận ngút trời, “Mày, mày nói ai ăn cơm không? Ai ăn no chờ chết? Mày mấy tí tuổi đầu, mà đã dám bếp xếp chuyện của con tao, bà đây xé rách miệng mày!”
Bà xắn tay áo lên liền muốn xông về phía Lâm Kinh Nguyệt.
Ai mà không biết ba nữ nhi nhà thím Lưu cả ngày xuống ruộng kiếm điểm công, mệt chết mệt sống để đi nuôi một đứa con trai chơi bời trác táng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, đứa con trai này lại là thịt trong lòng của thím Lưu!
“Ha, tôi sợ bà chắc, đến thì đến đi.” Lâm Kinh Nguyệt cũng không sợ, vẫn xắn tay áo lên xông lên.
“Ôi chao, các người vẫn còn đang cãi nhau được à, bên kia đã nháo lên rồi kia kìa.” Trên bờ ruộng đột nhiên có thêm một thím, vẻ mặt hưng phấn, “Mau mau mau, mau đi xem náo nhiệt đi, có hai tri thanh rơi xuống sông rồi.”
Mẹ kiếp!
Đây có phải là náo nhiệt không?
Đồng tử Lâm Kinh Nguyệt đều trợn to, mạng người quan trọng có được không vậy?
Thím Hoa và thím Lưu còn kích động hơn cô, cầm cuốc ném xuống đất, tay chân nhanh nhẹn bò lên bờ ruộng.
Người xem náo nhiệt rất nhiều, các cô được phân đến cách sông cũng không xa, vài phút đã đến, lúc đến nơi thì ở đây đã vây quanh một lớp người.
“Được cứu lên rồi.” Không biết ai rống một câu, “Ôi chao, tôi sắp thở không ra hơi rồi.”
Đại gia hỏa lúc này cũng nóng nảy, bình thường đánh nhau cũng thường thường, nhưng chuyện gây nên mạng người liền lớn, nên rất nhiều người xem náo nhiệt đều theo bản năng lùi về phía sau.
Sợ gặp rắc rối.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lâm Kinh Nguyệt hỏi, Hạ Nam sắc mặt có chút khó coi, cô cũng ở trong khu vực này làm việc.
Trần Xuân Lan ở bên cạnh Hạ Nam sắc mặt càng khó coi, “Chuyện gì xảy ra vậy? Em gái tốt của cô đã đẩy người ta xuống nước rồi kia kìa.”
“Trần Tri Thanh!” Hạ Nam nhíu mày: “Nếu không phải cô và Lâm Tâm Nhu đánh nhau, cô ấy cũng sẽ không đυ.ng phải Vương Tri Thanh.”
Mặc dù cô ấy không thích Lâm Tâm Nhu, nhưng cô ấy cũng không thể mở to mắt nói dối.
Thủ phạm hôm nay là Trần Xuân Lan.
“Cô nói bậy!”
“Tôi có nói bậy hay không trong lòng cô không biết rõ ràng sao, hơn nữa, người nhìn thấy không chỉ có một mình tôi.”
Trần Xuân Lan lập tức câm nín.
“Đó là ai?” Lâm Kinh Nguyệt lại nhìn về phía một người đàn ông mặc quân phục bên cạnh, anh ta trông khoảng hai mươi ba hoặc hai mươi ba, tóc cắt ngắn, nước da màu lúa mì, cơ bắp phát triển tốt, ngũ quan đoan chính.
Là một người lính.
“Là anh ấy cứu Lâm Tâm Nhu và Vương Tri Thanh lên, mỗi người một tay.” Hạ Nam thấp giọng nói.
“Ôi chao, Tôn Đại Lang, là cậu đã cứu họ?” Thím Hoa vỗ đùi một cái, vẻ mặt hưng phấn.
*Tôn Đại Lang: đứa con cả của nhà họ Tôn, đại lang không phải tên, đây chỉ là một danh xưng.
Mấy người Lâm Kinh Nguyệt có chút cạn lời.
Tôn Chí Viễn gật đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhưng vẫn không trả lời, anh vẫn hồi sức tim phổi cho Vương Tuyết Bình còn đang hôn mê.
Lâm Tâm Nhu bên cạnh đã tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ và ủy khuất, giống như một tiểu bạch hoa đang run rẩy trong gió.
Ánh mắt Lâm Kinh Nguyệt khẽ nhúc nhích, Lâm Tâm Nhu biết bơi, sao còn có thể đuối nước? Cô ta có ý đồ gì không nhỉ?
“Ôi chao, Tôn Đại Lang, cậu vừa sờ vừa ấn Vương tri thanh người ta, tương lai người ta lập gia đình như thế nào nha.” Thím Lưu lẩm bẩm, không có ý tốt mở miệng.
Mọi người xem náo nhiệt nhất thời xôn xao, đúng vậy, Vương Tri Thanh đều bị Tôn Đại Lang sờ soạng.
“Còn có Tiểu Lâm Tri Thanh, nói không chừng ở trong nước cũng đã bị sờ.”
“Vậy thì hỏng rồi, Tôn Đại Lang đây là phạm tội lưu manh nha !”
“Chuyện lớn nhà Chi thư sắp hỏng rồi!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên, “Thả chó má các người, đại lang nhà tôi cứu người là hi sinh vì nghĩa, các người hiểu cái quái gì hả, mỗi ngày đều thích bịa chuyện, ngậm miệng thối của các ngươi lại ngay!”
Đám người tản ra một con đường, vợ của Chi Thư là thím Tôn chống eo lên rống giận, bên cạnh bà còn có đại đội trưởng và Chi Thư.
Sắc mặt hai người lúc này cũng rất xấu.
“Con à, đây là chuyện gì xảy ra vậy...” thím Tôn gấp đến độ xoay vòng, truyền ra ngoài thì làm sao mà được.
“Khụ khụ...” Đột nhiên, Vương Tuyết Bình đang hôn mê phun ra một ngụm nước, tĩnh lại.
Cô mở mắt ra, trước tiên trong mắt cô hiện lên sự cảnh giác, sau đó mới là mê mang.
Ánh mắt này...
Lâm Kinh Nguyệt nhíu mày một cái, Vương Tuyết Bình ở tri thanh điểm, có hơi ngốc nghếch ngọt ngào, ai cũng có thể lấy được một ít chỗ tốt từ trong tay cô ấy. Mọi người ở sau lưng mắng cô ấy là kẻ ngốc, nhưng Vương Tuyết Bình bây giờ...
“Vương Tri Thanh, con tỉnh rồi à, vừa nãy Tôn Đại Lang sờ loạn trên ngực con...” Thím Lưu lo sợ thiên hạ không loạn.
Người bà ta nhìn không vừa mắt nhất chính là vợ của Chi Thư.
Tôn Đại Lang muốn cùng cô nương trong thành phố xem mắt, dựa vào đâu chứ? Để cho cậu ta cưới tri thanh vậy là được rồi.
Tốt nhất là tương lai Tri Thanh này chạy về thành phố, rồi một cước đá Tôn đại lang, xem vợ của Chi Thư có tức giận hay không.
----------
*Mặn ăn củ cải nhạt nhẽo:
*咸吃萝卜淡操心: [xián chī luó bo dàn cāo xīn]: Mặn ăn củ cải nhạt nhẽo (Tục ngữ)
-“Mặn ăn củ cải nhạt nhẽo” là một câu tiếng lóng của miền Bắc, phiên âm là xián chī luó bo dàn cāo xīn.
+ Nghĩa đen có nghĩa là khi ướp củ cải khô nhất định phải cho thêm muối, như vậy có thể để tương đối lâu, không dễ hỏng. Bỏ đi ít thì phải thường xuyên bận tâm có thể hỏng hỏng hay không.
+ Ví dụ: người thích xen vào việc của người khác nhiều khi cũng không hiểu được chân tướng sự thật, mà là ở nơi đó bận tâm, giúp đỡ.
+ Cho nên dùng câu tục ngữ này để hình dung người không được người ta thích xen vào việc của người khác.
-Giải Thích Nghĩa:
+ “Mặn” và “nhạt” là một cặp từ trái nghĩa, ở đây là đại diện của hai người có thói quen sống khác nhau.
+ “Mặn” có nghĩa là những người thích ăn mặn, ăn củ cải mặn là một sự vui vẻ đối với người đó. Còn “nhạt” là những người có thói quen sống trái ngược với người kia, không thể hiểu được hương vị của việc ăn củ cải mặn, nhưng vẫn ở đó lo lắng về vấn đề “mặn”.
+ Một câu tục ngữ như vậy thường hình dung người thích xen vào việc của người khác, nhiều khi không hiểu được chân tướng sự thật, mà vẫn ở đó bận tâm, giúp đỡ.
Vậy nên, câu tục ngữ này thường được dùng để hình dung, người không được người ta thích thường xen vào việc của người khác.
-Từ gần nghĩa:
Mặn ăn củ cải nhạt nhẽo quan tâm cùng chó lấy chuột, xen vào việc của người khác với ý nghĩa tương tự, chính là chuyện không nên quản thì đừng quản lung tung.
Ngoài ra còn có một thành ngữ tương tự: Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, cũng có nghĩa là lo lắng tương tự.
Nguồn: Baidu bách khoa toàn thư.