- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 14: Người phụ nữ tốt thường hay thay đổi
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 14: Người phụ nữ tốt thường hay thay đổi
Lâm Kinh Nguyệt thấy cơm cũng đã chín, cô cầm một cái chén sứ bới một chén lớn còn dư thì cô lén lút để vào không gian, cô cầm cái chén sứ lớn định bưng vào phòng, nhưng cô nhìn thấy Lâm Tâm Nhu liền giống như nhìn thấy giống như bắp cải.
Cô cười ác liệt, cố ý lắc lư đồ ăn trước mặt Lâm Tâm Nhu một vòng, sau đó mới ngẩng đầu đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Còn Lâm Tâm Nhu ở lại thì tức giận đến đỏ mắt.
“Nhìn sức mạnh của cô ấy...” Một Tri Thanh cũ bĩu môi, lẩm bẩm một câu, Tạ Văn Quyên bên cạnh cô ta vội vàng kéo cô ta một cái: “Cô nhỏ giọng chút đi, chọc vào cô ta làm gì?”
Trần Xuân Lan nghĩ tới Lâm Kinh Nguyệt có thể một cước đá Triệu Hoa bay ra ngoài, nhất thời ngậm miệng lại.
Vào lúc này người ở Tri Thanh điểm đang nấu cơm, còn Lâm Kinh Nguyệt thì đã ăn xong rửa chén sạch sẽ, rồi nằm nghỉ trưa.
Đi làm thật sự là rất mệt, cô chỉ cảm thấy tay nóng rát và đau đớn, cô lấy kem dưỡng từ trong không gian ra, thoa lên tay, lại thoa lên mặt, sau đó Lâm Kinh Nguyệt liền ngủ thϊếp đi.
Ngủ gần một tiếng, Lâm Kinh Nguyệt cố gắng ép mình ngồi dậy, vỗ vỗ mặt rồi lại đi ra ngoài rửa mặt.
“Còn một tiếng nữa mới đi làm.” Giang Tầm từ bên ngoài bước vào nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt ngồi xổm bên giếng rửa mặt, anh dừng một chút nói.
Lâm Kinh Nguyệt bị mỹ nhan thịnh thế* của anh làm lóa mắt, chớp mắt nói: “Tôi biết, không phải buổi trưa tôi đã nấu cơm sao, giờ tôi sẽ dùng chút thời gian này để đi nhặt chút củi về.’
“Anh có biết chỗ nào kiếm được củi không?”
“Ở phía sau núi có.”
“Để tôi đi cùng với cô nha, lần đầu cô đi, lỡ nha đi xa quá cũng không tốt vì ở trong núi có rất nhiều đại hán.”
Lâm Kinh Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, “Vậy làm phiền anh rồi.”
Tuy rằng cô có sức lực rất lớn, nhưng đối phó với mới tên thô kệch ở trong núi cũng không giống khi đối phó với người khác, cô vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, cũng không thể cẩu thả được.
Cuộc sống rất quan trọng mà.
Giang Tầm thấy cô không từ chối, trong mắt hiện lên ý cười, “Vậy, chúng ta đi thôi.” Anh cũng thuận tay nhấc chiếc gùi bên cạnh lên.
“Được.”
Hai người cũng không có ý định ở lại trong núi lâu, nên cũng không mang theo bình nước.
Tri Thanh Điểm lại khôi phục yên tĩnh, chỉ là Chu Nham ở trong phòng sốt ruột chờ trước chờ sau, nhưng chung quy anh cũng không đợi được Giang Tầm quay về, nên trong lòng anh còn rất buồn bực, đã nói là cùng nhau nổi lửa nấu cơm mà, sao người lại không thấy đâu?
Tri Thanh Điểm cách Đại Thanh Sơn không xa, đi bộ mấy phút là tới chân núi, hai người từ đường phụ bên cạnh leo lên núi, tuy rằng bây giờ không có nhiều người, nhưng tránh một chút cũng tốt.
“Nơi đó là chuồng bò hả?” Đi ngang qua một căn nhà gỗ có chút rách nát, Lâm Kinh Nguyệt nhìn qua hơn hai lần.
“Ừm, bên trong có mấy lão nhân ở, lúc không có việc gì thì đừng tới đây.” Ánh mắt của Giang Tầm trở nên thâm sâu hơn.
Lâm Kinh Nguyệt mỉm cười, “Tôi biết rồi.”
Giang Tầm nhướng mày, nhưng cũng không nói nhiều, hai người lại tiếp tục đi về phía trước, đại khái khoảng mười phút, “Chính là ở gần khu vực này, đi vào bên trong cũng không được, năm ngoái có người ở trong núi gặp phải heo rừng.”
Lâm Kinh Nguyệt đang chờ Giang Tầm tiếp tục nói câu tiếp theo, nhưng mà ai ngờ anh đã bắt đầu nhặt củi.
Người trông đẹp trai làm việc gì đều thuận mắt như vậy, Lâm Kinh Nguyệt nhìn thoáng qua một chút, sau đó, cô cũng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt củi.
Hai người nói chuyện mỗi người một nẻo, cũng không hề xấu hổ mà ngược lại rất hòa thuận.
Rầm!
Đột nhiên nghe được tiếng va chạm, Lâm Kinh Nguyệt ngẩng đầu lên, kinh ngạc chỉ vào trước mặt mình, “Ôi? Giang Tri Thanh, anh xem này!”
Giang Tầm quay đầu lại, khóe miệng của anh hơi giật giật, “Lâm Tri Thanh, vận khí của cô tốt thật đấy.”
Trước mặt Lâm Kinh Nguyệt là một con thỏ màu xám đang nằm xuống vì bị đυ.ng nên ngất xỉu.
Người ta thường đến đây để nhặt củi, nhưng anh chưa từng thấy qua người nào nhặt thỏ ở đây bao giờ cả.
Lâm Kinh Nguyệt xách thỏ lên, lông mày cong cong, “Người nào thấy người đó có phần.”
“Được, vậy thì tôi và Chu Nham sẽ đưa gạo và mấy những thứ khác, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa ngon.”
“Ừm.” Về sự tự nhiên, không cần khách khí của Giang Tầm, Lâm Kinh Nguyệt không có ý nghĩ nào cả, cô ngược lại cảm thấy anh rất thẳng thắn.
Giằng co, đẩy qua đẩy lại có ích lợi gì, chỉ cần mọi người không lợi dụng nhau là được rồi.
Nửa tiếng đồng hồ, củi cũng nhặt gần đủ, Giang Tầm nhận lấy gùi cõng trên lưng, còn con thỏ đặt ở dưới gùi.
Anh cũng không vì Lâm Kinh Nguyệt có sức mạnh, liền đem củi cho cô vác, trong mắt Lâm Kinh Nguyệt hiện lên ý cười.
Trong lòng cô đang cân nhắc chút chuyện, chỉ là cô không biết Giang Tri Thanh này, có phải đối với mọi cô gái đều chu đáo như vậy hay không.
Tri Thanh điểm, hai người một trước một sau đi vào, còn tất cả mọi người thì đang dùng nước lạnh để rửa mặt đều có chút ngoài ý muốn.
“Được, được lắm, hai người các người đi nhặt củi vậy mà lại không gọi tôi.” Trông bộ dạng của Chu Nham giống như đang xù lông vậy.
“Cậu rất muốn làm việc?” Giang Tầm nhìn anh ta một cái, “Vậy phần củi ngày mai liền giao cho cậu.”
Chu Nham...
Những người khác muốn nói gì đó, nhưng sắp đến giờ làm việc, nên họ cũng không tiện mở miệng, về phần có đủ loại ánh mắt xem xét, Lâm Kinh Nguyệt và Giang Tầm đều lựa chọn xem nhẹ.
Buổi chiều Lâm Kinh Nguyệt cầm theo một cái mũ rơm, đây là cái mũ ở trong kho của nông trại, chắc là của công nhân trước đây dùng.
Cô cũng không chê nó.
Cô đội lên đầu, nó có thể che hết cả khuôn mặt, đúng là hoàn hảo.
“Lâm... Tri Thanh, công việc của cô còn chưa xong sao?” Lâm Kinh Nguyệt đang lười biếng thì bị âm thanh đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, cô quay đầu lại nhìn.
Đó là một thanh niên khoảng tầm mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt đỏ lên, không biết là do xấu hổ hay là do phơi nắng.
“Tôi cũng không vội, còn có thời gian mà.” Lâm Kinh Nguyệt nói một tiếng, cô cũng tính bắt đầu bắt tay vào làm tiếp.
“Nếu cô mệt mỏi thì ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, để tôi giúp cô...” Nói xong câu đó, sắc mặt của chàng trai kia đã đỏ bừng lên đến mức không thể đỏ hơn nữa.
Lâm Kinh Nguyệt.....
Đây có phải là đào hoa của cô không nhỉ?
“Không cần, tự tôi cũng có thể làm được.” Nói đùa, một người đàn ông trong đại đội giúp một người phụ nữ làm việc, vậy thì họ có quan hệ gì?
“Nhị Cẩu Tử, bác bảo con tới làm việc giúp mẹ con, giờ con thì hay rồi, chạy tới chỗ Lâm Tri Thanh làm cái gì?” Một thím liếc mắt qua, đột nhiên nói.
Chàng trai gãi đầu, “Con, con...”
“Con cái gì mà con, bà đây chỉ là chậm trễ một chút thời gian, vậy mà mày liền như con thiêu thân, mau cút ngay, bà đây không cần mày giúp.” Trong lúc họ nói chuyện, thím Hoa đột nhiên xuất hiện.
Nhị Cẩu Tử nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, sau đó đỏ mặt bỏ chạy.
Thím vừa rồi mới nói chuyện bĩu bĩu môi, “Ngô Đại Hoa, là bà cướp Lâm Tri Thanh tới đây đó, chắc không phải vì muốn đánh chủ ý kia đấy chứ? Để cho con trai bà đến làm việc giúp người ta, nhà bà thật đúng là rảnh rỗi sinh ra nông nỗi.”
“Cô gái nhỏ từ trong thành phố lớn lên đúng là rất đẹp, nhưng mông không to, vậy thì làm sao có thể sinh con trai được? Vì một chút tiền trong tay của người ta, bà thật đúng là có thể bỏ được.”
Thím kia nói chuyện rất tùy tiện, giọng nói cũng không hạ thấp, Lâm Kinh Nguyệt đương nhiên cũng nghe được.
Khóe miệng dưới mũ rơm của cô giật giật, theo bản năng nhìn xuống mông mình một chút, chời má, má quan sát mông người ta làm cái gì nha?
“Lưu Tam Thảo, bà thả rắm gì vào đây? Trong đầu bà đều là phân, nghĩ cái gì cũng là phân, Nhị Cẩu Tử nhà tôi đã làm gì rồi, mau ngậm miệng thối của bà lại.” Thím Hoa tức giận đến mức chống tay vào lưng lên mắng to.
Bà còn lại quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, Lâm Kinh Nguyệt mặt đầy vô tội.
Liên quan gì đến cô chứ, cô đã làm gì sai, cô còn muốn ủy khuất đây này.
Đối với Thím Hoa trừng mắt, Lâm Kinh Nguyệt vẫn tiếp tục ríu rít cắt cỏ, cô sắp mệt đến chết tới nơi rồi đây này.
“Ngô Đại Hoa, bà mới đánh rắm, Nhị Cẩu Tử nhà bà tự mình hỏi Lâm Tri Thanh người ta kia kìa, tôi cũng không mù.” Thím Lưu cũng hét lại.
Phụ nữ nông thôn cãi nhau, mắng đến khó nghe, bẩn thỉu, Lâm Kinh Nguyệt trong lòng thở dài, nhưng cũng lén lút xem cuộc chiến.
“Cãi cái gì? Ồn ào cái gì? Mấy người còn muốn đi làm nữa không? Lại ầm ĩ nữa mỗi người đều bị trừ nửa ngày công!” Nhân viên kiểm điểm* nghe được động tĩnh liền vội vàng chạy tới, lúc tới thì ngay lập tức đen mặt.
*Kiểm tra điểm công việc
Những bà thím này, đúng là một ngày cũng không thể sống yên ổn được mà.
Nhắc tới khấu trừ điểm công việc, hai người ngay lập tức im lặng, nhưng mà trong lòng đều nghẹn một ngụm, thím Hoa giận chó đánh mèo với Lâm Kinh Nguyệt, sau đó cũng len lén trừng mắt nhìn cô, vừa có cơ hội liền dùng mông to của mình hướng về phía cô.
Lâm Kinh Nguyệt.....
Không hiểu tại sao, buổi sáng còn tranh giành mình cơ mà, giờ sao lại, phụ nữ đúng là hay thay đổi.
----------
*Thịnh thế mỹ nhan=Mỹ nhan thịnh thế
盛世美颜: [shèng shì měi yán]: nhan sắc thịnh thế: vẻ đẹp rực rỡ, chói mắt.
-Là một từ được dùng phổ biến trên mạng xã hội của người Trung Quốc, dùng để chỉ một người nào đó có nhan sắc (ngoại hình) vô cùng cao, đồng thời cũng vô cùng rực rỡ chói mắt.
-Ý nghĩa của “Thịnh thế mỹ nhan” là:
Khen dung nhan của một người cực kỳ đẹp, Thịnh Thế có nghĩa là trẻ trung và hoa lệ, hàm ý mở rộng là quãng thời gian tươi đẹp nhất của một đời người.
Thịnh thế mỹ nhan có thể hình dung: đó là một người đẹp đến cực hạn và cũng có thể nói đó là một trò cười đối với một người không quá xinh đẹp hay đẹp trai.
Không chỉ dùng để mô tả về các cô gái, mà còn dùng để mô tả các chàng trai.
Cũng có người nói rằng, đó là bởi vì số người dùng phần mềm làm đẹp rất nhiều và đây là thời kỳ đỉnh cao của phần mềm làm đẹp.
Nguồn: Baidu bách khoa toàn thư.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 14: Người phụ nữ tốt thường hay thay đổi