- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 13: Tôi là một thiên tài, nhưng tôi đang phá vỡ điều đó
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 13: Tôi là một thiên tài, nhưng tôi đang phá vỡ điều đó
“Lâm Tri Thanh, con đến sớm thế à?” Vợ của đại đội trưởng là thím Xuân nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, trong lòng cũng ngạc nhiên.
Những búp bê dễ thương đến từ thành phố, ai mà không phải hồi lâu mới thích ứng được, Lâm Tri Thanh này ngược lại là làm quen rất nhanh.
Giờ mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới mẹ kế của Lâm Kinh Nguyệt.
Có mẹ kế thì cuộc sống sẽ không dễ chịu, chắc hẳn cô bé này đã sớm làm quen, nếu không cô ấy cũng sẽ không luyện được sức lực lớn đến như vậy.
Lâm Kinh Nguyệt lau mồ hôi không tồn tại trên trán, đột nhiên cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô mang theo đồng tình.
Không giải thích được.
Có điều được đồng tình tóm lại cũng tốt hơn một chút, cô nhe răng, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nhất thời làm lóa mắt không ít chàng trai trẻ.
Sắc mặt mấy đại nam nhân đều đỏ lên.
Lâm Kinh Nguyệt...
Những người ở trong thời đại này, đều rất ngây thơ.
Không đợi người khác lộ ra ánh mắt lên án, cô lập tức ngoan ngoãn đứng vững, cúi đầu.
Lúc Giang Tầm tới, anh liền nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn khéo léo của cô, ánh mắt anh có hơi tối.
Anh đứng yên cách Lâm Kinh Nguyệt vài người, nghe đại đội trưởng ở phía trên động viên.
Ông nói chuyện rất hào phóng, nước bọt bay tung tóe.
Sau nửa tiếng, bắt đầu phân phối các công cụ.
Bây giờ là cuối tháng 6 năm 1974, chỉ sau mùa hè vài ngày, mặc dù ít bận rộn hơn, nhưng làm cỏ trong cánh đồng ngô và khoai tây cũng rất quan trọng.
Rất nhanh đã đến phiên Lâm Kinh Nguyệt, thấy người phát dụng cụ là một cô gái có hai bím tóc đen dày, cô cũng không nhìn nhiều, liền mỉm cười.
Cô gái nhìn cô thật sâu trước khi đưa công cụ cho cô.
Một cái liềm có khía sắc nhọn.
Lâm Kinh Nguyệt... Quả nhiên bị nhắm vào.
Cô cười tủm tỉm, cũng không cảm thấy tức giận, “Đồng chí, ở đó còn để rất nhiều dụng cụ.”
“Cô rất khỏe, nên dùng cái này cũng được.” Lý Xuân Hoa nhíu mày, “Cô có cần hay không? Không cần thì dùng tay đi.”
“Cần nha.” Lâm Kinh Nguyệt nhận lưỡi liềm, rời khỏi đội ngũ trong ánh mắt đắc ý của Tôn Lan Lan.
“Đại đội trưởng, tôi muốn tố cáo!”
Sau một khắc, âm thanh giống như tiếng nước suối ting ting vang lên, Tôn Lan Lan sắc mặt cứng đờ.
Cô quay đầu lại và nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt đang nói chuyện.
“Lâm Tri Thanh, cô muốn tố cáo chuyện gì?” Đại đội trưởng nghiêm túc hẳn lên, đầu năm nay, nhắc tới chuyện tố cáo, còn có thể có chuyện tốt sao?
“Chính là...”
“Lâm Tri Thanh, liềm của cô cầm nhầm rồi, vừa rồi tôi cho cô cái này mà.” Tôn Lan Lan vội vàng cắt ngang lời của Lâm Kinh Nguyệt, từ bên cạnh cầm một cái liềm tốt hơn đưa qua, nhanh chóng thay đổi cái kia đã bị hỏng.
Vẻ mặt cứng ngắc, “Lâm Tri Thanh, mau đi làm việc đi, đại đội trưởng bọn họ còn có việc phải họp, không nên quấy rầy bọn họ nữa.”
“Được rồi, đại đội trưởng, Chi Thư, tôi đi đây.” Lâm Kinh Nguyệt hài lòng xua tay, xoay người rời đi.
*Chi Thư: bí thư chi bộ
Cô biết Tôn Lan Lan nhất định sẽ ở sau lưng mắng mình, nhưng vậy thì đã sao, có bản lĩnh thì tới mắng thẳng mặt nha.
Mà đại đội trưởng và bí thư chi bộ cũng biết tính tình của Tôn Lan Lan, cho nên họ cũng không truy cứu lời nói vừa rồi của Lâm Kinh Nguyệt.
Đại đội trưởng nói với bí thư chi bộ, “Lan Lan nên quản một chút.”
Tôn Lan Lan là con gái của bí thư chi bộ, bình thường tự xưng mình là cô gái đẹp nhất của đại đội, lại học trung học cơ sở, mắt cao hơn đỉnh và ghét nhất là người đẹp hơn mình.
Cũng bởi vì ba cô ta là một bí thư của đảng, nên cô ta không ít lần gây ra rắc rối.
Sắc mặt Chi Thư có chút kém, ông ta trừng mắt nhìn Tôn Lan Lan đang ủy khuất, “Về nhà lại xử lý con.”
“Lâm Tri Thanh, từ nay về sau cô sẽ cùng chúng tôi một tổ.” Trong ruộng, một thím cười tủm tỉm mở miệng.
“Cái gì, chúng tôi cũng muốn Lâm Tri Thanh.”
“Bên chúng tôi thiếu cô gái, Lâm Tri Thanh tới đây mới là thích hợp nhất.”
Tất cả mọi người đều tranh giành Lâm Kinh Nguyệt, họ biết sức lực của cô lớn, làm việc nhất định là một tay làm giỏi.
Lâm Kinh Nguyệt biết suy nghĩ trong lòng của họ, cô chỉ cười mà không nói, hy vọng lát nữa người giành được cô vẫn có thể cười được.
Thật ra, về điểm công việc, người làm bao nhiêu có bấy nhiêu, người lao động khỏe mạnh bình thường cũng lấy mười điểm công việc, cũng có người liều mạng lấy được mười hai điểm công việc, phụ nữ bình thường là tám điểm công việc, những người không khỏe mạnh cũng có thể lấy sáu, bảy điểm công việc.
Lâm Kinh Nguyệt không có ý định đi vào chỗ chết, cả hai đời cô cũng chưa từng xuống ruộng đi làm.
Mà cô cũng không thể chịu đựng được nỗi khổ này.
Cuối cùng, cô bị một thím có thân hình rất lớn tranh giành thành công, Lâm Kinh Nguyệt cùng các thím đó một tổ.
“Lâm Tri Thanh, sau này con gọi thím là thím Hoa được rồi.” Bà nhìn Lâm Kinh Nguyệt, nghĩ thầm, trời ơi, làn da của cô bé Lâm Kinh Nguyệt này phát triển như thế nào vậy? Trắng trẻo, giống như một quả trứng luộc được lột vỏ vậy.
“Được, thím Hoa.” Lâm Kinh Nguyệt ngoan ngoãn khéo léo, một chút cũng không giống như người có lực lớn vô cùng.
“Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là nhổ cỏ cho khoai tây, con vừa mới tới chắc vẫn chưa biết làm, nên cứ học theo mọi người là được.”
“Con biết rồi, con sẽ nghiêm túc học theo các thím.”
Cho dù người khác có nói gì cô đều gật đầu, mấy thím tối màu cũng có thái độ hòa hoãn, thành kiến đối với Tri Thanh cũng ít đi một chút.
Nhưng mà, ấn tượng tốt này căn bản cũng là không kéo dài được bao lâu!
Lâm Kinh Nguyệt học mọi thứ rất nhanh, mặc dù cô ấy là phú nhị đại đang ăn no chờ chết, nhưng cô ấy cũng học lên tới đại học một cách nghiêm túc, thậm chí từng được tiến cử để bảo lãnh sinh viên tốt nghiệp tám chín năm, nhưng cô ấy đã từ bỏ vì quá mệt mỏi.
Cô là người trời sinh không cần cố gắng nhiều, học tập cũng tương đối tốt, được xưng là học thần.
*Học thần: thần học tập, học cực kỳ giỏi,...
Đương nhiên, công việc đồng áng cũng không giống nhau, cô cảm thấy... Thực sự không quen với nó.
Vì vậy, sau khi học được, cô bắt đầu lười biếng.
“Lâm Tri Thanh, sức lực của con rất lớn, hay là, con nhanh lên một chút?” Thím Hoa nhìn Lâm Kinh Nguyệt đang rớt phía sau, khóe miệng co giật.
Trong lòng bà đột nhiên có chút hối hận.
“Sức lực lớn cũng mệt mà thím, thím à người nhìn tay con đi, cũng sắp rách da luôn rồi.” Lâm Kinh Nguyệt ủy khuất vươn tay.
Lòng bàn tay trắng nõn hồng hồng, mắt thấy sắp sưng lên.
Mấy thím...
Cô gái đến từ trong thành phố đúng là mềm mại.
“Nhưng mà các thím yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng, khẩu phần lương thực của con, con vẫn có thể kiếm được.” Cô thu tay lại, một bộ dạng phấn khởi vươn lên.
Thái độ tích cực đã được đưa ra.
Mấy thím trong lòng cũng cảm thấy không có chỗ nào không thích hợp, nên họ không còn gì để nói.
Cứ như vậy, Lâm Kinh Nguyệt vừa làm vừa chơi, nhưng cũng thật sự là tà môn, đó là cô luôn luôn duy trì khoảng cách không trước không sau, vẫn cách mấy thím rất gần.
Các thím...
Cuối cùng, tiếng chuông tan làm giữa trưa vừa vang lên, cô giống như một con ngựa hoang bị trật khớp, nhanh như chớp liền biến mất.
Đó là người vừa nãy đã không đứng thẳng lưng được?
Thím Hoa trợn tròn mắt, trong lòng bà hiểu rõ, Lâm Tri Thanh này là đang tìm mọi cách lười biếng.
Nhưng bà cũng không bắt bẻ được gì, dù sao nhiệm vụ của người ta cũng hoàn thành nha.
Đại đội có yêu cầu đối với Tri Thanh, mỗi ngày họ phải lấy năm điểm công trở lên, nếu không đại đội cũng không vui vẻ gì mà nuôi bọn họ.
Trong lòng thím Hoa muốn Lâm Kinh Nguyệt làm thêm một ít việc, nhưng ý nghĩ giúp đỡ là thất bại.
Bên kia, Lâm Kinh Nguyệt chạy trốn cũng trở về Tri Thanh điểm, tốc độ của mọi người cũng không nhanh bằng cô, cho nên cô vội vàng lấy đồ ra rồi bắt đầu nấu cơm.
Cô lấy hai bát gạo, vo gạo, để riêng số cơm đó để dành cho buổi tối và sáng mai.
Ngoài ra, cô lấy thêm ba quả trứng, hai quả dùng để chiên, một quả luộc xong để ngày mai ăn, còn một quả cô dùng để xào với hành lá, bắp cải thì xào với thịt ba chỉ.
Thịt là cô mua ở Cung Tiêu Xã*, cô giành được khi tóc mình đã bù xù hết.
*Xã cung ứng và tiếp thị.
Trang trại trong không gian có heo, dê, gà, vịt, cá nhưng cô không biết gϊếŧ heo à nha.
Gà, vịt, cá thì coi như biết đi, cô tự mình xử lý cũng được.
Cũng may trong tay cô còn có hai cân phiếu thịt, cũng đủ để đối phó mấy bữa.
Không lâu sau, một món hành lá xào trứng và bắp cải xào thịt ba chỉ liền ra khỏi nồi, thơm ngào ngạt.
Mọi người vừa mới vào Tri Thanh điểm, mệt đến đầu đầy mồ hôi tinh thần cũng chấn động.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 13: Tôi là một thiên tài, nhưng tôi đang phá vỡ điều đó