Một lát sau, khi những người đi huyện thành quay về, tin tức về chuyện Lâm Tâm Nhu và Lâm Tân Kiến là con riêng, với chuyện bọn họ ở nhà khi dễ Lâm Kinh Nguyệt cũng được lan truyền khắp nơi.
Hai người bọn họ rụt vào Tri Thanh Điểm, dám tức giận nhưng không dám nói ra.
Bọn họ thực sự không có can đảm để đối mặt với những lời chỉ trỏ của người khác.
Mà Lâm Kinh Nguyệt lúc này đang ngâm nga ca dao và sửa sang lại đồ đạc của mình.
Hồi lâu sau, mấy Tri Thanh cũng lục tục trở về, bọn họ liền bắt đầu thương lượng về chuyện ăn cơm làm việc, thật ra tối hôm qua họ đã thương lượng cũng gần xong xuôi rồi, nhưng vì Lâm Kinh Nguyệt không có ở đó, nên họ chỉ đơn giản nói lại với cô một chút thôi.
Lâm Kinh Nguyệt bình tĩnh mở miệng, “Tôi không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với hai người bọn họ, vì không muốn phá hư đoàn kết của mọi người, nên một mình tôi tự lo chuyện củi lửa.”
Lâm Tâm Nhu và Lâm Tân Kiến nghe xong lại là một trận tức giận.
Lâm Tâm Nhu đỏ hốc mắt nói: “Kinh Nguyệt, chúng tôi... Chúng tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cô đâu.”
Ý cô ta là đang nói Lâm Kinh Nguyệt sợ cô ta sẽ chiếm tiện nghi? Sợ những người ở tri thanh điểm chiếm tiện nghi?
“Ừm, ai cũng không nói chính xác được đâu.” Lâm Kinh Nguyệt đầy ẩn ý mà nhìn cô ta một cái, “Dù sao trước kia các người chiếm tiện nghi của tôi còn ít sao?”
“Kinh Nguyệt, cô có phải có hiểu lầm gì hay không, tôi...”
“Được rồi, đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi nữa, bằng không tôi sẽ đánh bay đầu chó của cô, cô chắc hẳn biết tôi xuống tay được.”
Sắc mặt Lâm Tâm Nhu trắng bệch, không dám nói chuyện nữa. Lâm Tân Kiến cũng đã được dạy dỗ một trận trước đó, cậu ta cũng sợ Lâm Kinh Nguyệt ra tay trước mặt mọi người, vậy mặt mũi của bọn họ cũng sẽ không còn.
Nhưng Triệu Hoa chưa lĩnh giáo được sự lợi hại của Lâm Kinh Nguyệt, nên anh ta nhíu mày, nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt, “Lâm Kinh Nguyệt, ở đây không phải là nhà cô, không ai quen biết cô, muốn đùa giỡn hay giở tính tình đại tiểu thư gì đó thì đừng có về nông thôn.”
Lâm Kinh Nguyệt anh ta hắn một cái, lông mày nhíu sâu hơn anh ta.
Lời người đàn ông này nói có ý gì? Nghe lời anh ta nói hình như anh ta cảm thấy mình về nông thôn là vì anh ta?
Nhìn kỹ, đáy mắt Triệu Hoa đang biểu hiện ra là: cho dù cô có vì tôi làm bất cứ điều gì đi nữa, tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái.
Không thể phủ nhận, Lâm Kinh Nguyệt bị ghê tởm không ít.
Cô đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Triệu Hoa, “Đem suy nghĩ không thực tế trong đầu của anh đều thu lại cho tôi, còn nữa, ai đùa giỡn, ai tính tình đại tiểu thư? Tổ tiên nhà tôi ba đời bần nông*, không giống nhà anh...”
*Bần nông: nông dân nghèo.
Bà của Triệu Hoa là một tiểu thư của một nhà tư bản, anh ta cũng là hậu duệ của chủ nghĩa tư bản.
Triệu Hoa không nghĩ tới Lâm Kinh Nguyệt dám lớn mật như vậy, tức giận đến sắc mặt đỏ lên, “Lâm Kinh Nguyệt, cô nói chuyện chú ý một chút, nhà tôi thì làm sao? Thật không ngờ cô lại là người như vậy, cô có thể hiểu chuyện như Tâm Nhu dù chỉ một chút được không?”
Lâm Kinh Nguyệt: “???” Tôi làm sao?
Cô không ngừng hít vào, thở ra, cuối cùng phát hiện mình không nhịn được, nên quyết định dứt khoát một chút.
Không biết vì sao, Triệu Hoa nhìn Lâm Kinh Nguyệt từng bước đi về phía mình, trong lòng lại đột nhiên nảy lên vài phần sợ hãi.
“Triệu Hoa ca, anh...” Cẩn thận.
Hai chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, Lâm Tâm Nhu đã nhìn thấy Triệu Hoa giống như một con diều bị đứt dây, từ trước mặt cô bay tới rồi nện xuống đất.
Rầm một tiếng, Tri Thanh Điểm hoàn toàn an tĩnh lại.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
“Lâm Kinh Nguyệt!” Sắc mặt Triệu Hoa có chút trắng bệch, cuộn mình trên mặt đất, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Lâm Kinh Nguyệt.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, điều không nên nói thì đừng có mà nhắc lại.” Lâm Kinh Nguyệt khởi động chân một chút, “Lại có lần sau, tôi không ngại cho anh một bộ trọn gói đâu.”
Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn về phía mọi người còn đang chưa lấy lại được tinh thần, “Tôi tự mình đốt củi nấu cơm, tôi...”
“Được được.” La Kiến Hoa vội vàng mở miệng.
Trong lòng anh ta vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân, Lâm Kinh Nguyệt này quả nhiên lực lớn vô cùng, đánh người còn không có chút do dự.
Sợ ăn cùng nhau, sẽ gây ra chuyện gì đó, vậy Tri Thanh điểm chắc sẽ không được bình yên.
Được người phụ trách cho phép, Lâm Kinh Nguyệt nở nụ cười.
Nụ cười này, với người vừa rồi nổi giận đánh người khác nhau một trời một vực, mắt sáng răng trắng, làm lóa mắt cả thần nhân, đẹp tựa như một bức tranh.
Những tri thanh khác cũng không nói lời nào, họ đều chấp nhận.
Khóe miệng của Giang Tầm hiện lên một nụ cười, cũng nhìn La Kiến Hoa nói, “Tôi và Chu Nham cũng tách ra ăn đi.”
La Kiến Hoa dừng một chút, không muốn đồng ý.
Giang Tầm và Chu Nham đến từ thủ đô, điều kiện trong nhà rất tốt, bình thường bọn họ cũng có thể chiếm được chút tiện nghi, đột nhiên tách ra...
“Đúng, chúng tôi cũng tách ra khỏi mọi người đi, tôi và Giang Tầm khẩu vị lớn, nên không gây thêm phiền toái cho mọi người nữa.” Chu Nham cũng cười tủm tỉm mở miệng.
Nói đến cỡ này, mọi người còn có thể nói gì được nữa?
Kết quả cuối cùng chính là, tất cả mọi người đều tách ra ăn, ba người Lâm Tâm Nhu ngược lại cũng muốn tách ra, nhưng nghĩ đến lương thực nhận được vào ngày hôm qua từ đại đội, bọn họ thở phào một hơi.
Vẫn là chờ trong nhà gửi chăn bông dày và phiếu lương thực đến rồi nói sau.
“Đúng rồi Lâm Tri Thanh, đây là lương thực đại đội trưởng đưa tới, mỗi Tri Thanh đều là hai mươi cân, sau khi thu hoạch thì tự mình đi làm việc để trả lại.” Nếu đã tách ra ăn, La Kiến Hoa liền đem lương thực của Lâm Kinh Nguyệt đưa cho cô.
Bên trong là mười cân bột ngô, mười cân mì cao lương.
Lâm Kinh Nguyệt tuy là không thiếu lương thực, nhưng cô cũng không cự tuyệt, lương thực thô cô cũng không có, “Tôi biết rồi, cám ơn nha.”
“Còn có một chuyện, chính là nếu đã tách ra ăn, vậy thì củi kia...”
Củi ở tri thanh điểm vốn là mọi người cùng nhau nhặt, về phần nước, giữa sân Tri Thanh điểm này có một cái giếng, cũng không cần phí sức.
Lâm Kinh Nguyệt gật đầu, “Củi tôi sẽ tự mình nhặt.”
Cô sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, ngày hôm qua lúc bác Thủy Sinh bá làm đồ gỗ giúp cô, cô đã nhờ bác Thủy Sinh làm một cái bếp nhỏ, giờ nó đang được đặt ngay ngay bên ngoài phòng cô, chỉ là tạm thời cô không có nồi, nồi sắt cũng không dễ tìm.
“Được, cái kia, những việc khác cũng không có chuyện gì nữa.” La Kiến Hoa cười cười.
Với sự việc vừa rồi, bầu không khí trong Tri Thanh điểm có chút kỳ quái, nhưng Lâm Kinh Nguyệt cũng không bị ảnh hưởng, cô vào phòng và chỉnh đốn mọi thứ.
Giường vẫn không thể ngủ được, nhưng ngày mai phải đi làm, nên cô cũng không còn cách nào để đi huyện thành ở thêm một đêm nữa.
Dù sao cũng có chăn bông, dùng hai cái ghế làm một tấm ván, ở trong không gian ngủ là được rồi.
Cơm tối Lâm Kinh Nguyệt cũng không hợp lại, trong không gian còn có thức ăn được nấu chín là một phần sủi cảo nhân thịt heo, hơn nữa còn có hai cái bánh bao thịt, vậy cũng đủ ăn rồi.
Không có gì để nói qua đêm.
Ngày hôm sau, Lâm Kinh Nguyệt bị đánh thức.
Tiếng chuông đi làm reo lần đầu tiên, cô còn có chút ngây ngô, nhưng sau khi phản ứng lại, cô túm tóc, thu chăn bông lại, vội vàng bưng chậu men và bàn chải đánh răng chạy đi rửa mặt.
Mấy Tri Thanh cũ trong viện đều đã dậy, mấy Tri Thanh mới cũng chỉ thấy có mỗi Đỗ Kiến Quốc, anh ta cũng đang đánh răng, lúc nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, theo bản năng anh ta di chuyển một bước về phía sau.
Lâm Kinh Nguyệt...
Cô nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, cầm một cái bánh bao thịt, ăn xong rót nước linh tuyền vào bình nước, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Chu Nham và Giang Tầm nhìn thấy có một trận gió lướt qua, “.....”
Có cần phải như đi đánh giặc vậy không?
Bọn họ cũng không biết, Lâm Kinh Nguyệt không muốn bị tụt lại phía sau, cô đã xem qua truyện niên đại, cô biết sẽ luôn có cực phẩm.
Ví dụ: khi phân phối các công cụ, chúng sẽ bị nhắm mục tiêu một cách khó hiểu.
Tuy rằng cô không xác định được mình là nhân vật chính của thế giới này hay chỉ là nhân vật phụ pháo hôi, phải làm bia đỡ đạn cho nhân vật chính, nhưng những thân phận này đều không có ngoại lệ, gặp phải cực phẩm là đều chắc chắn.
Vì vậy, haiz, ở phía trước vẫn tốt hơn một chút.
Lúc này Lâm Kinh Nguyệt hoàn toàn xem nhẹ bản thân, ở trong lòng người khác, cô cũng là một cực phẩm.
Ps: Lâm Kinh Nguyệt: Tôi là cực phẩm tôi sợ ai!