- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 11: Các người là con ngoài giá thú
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 11: Các người là con ngoài giá thú
Nhóm ba người Lâm Tâm Nhu suýt chút nữa nổi điên.
Lâm Tân Kiến không thể nhịn được nữa, “Lâm Kinh Nguyệt, trong nhà mỗi tháng đều cho cô hai mươi tệ, làm sao họ lại có lỗi với cô? Cô còn dám bôi nhọ mẹ tôi sau lưng như vậy sao?”
Lời này của cậu ta mang theo ác ý.
Nói với người khác rằng Lâm Kinh Nguyệt có rất nhiều tiền trong tay, và những người quan tâm đương nhiên sẽ nghe thấy, có lẽ có người làm liều mà mạo hiểm?
Lâm Kinh Nguyệt sao có thể không rõ suy nghĩ của cậu ta, cô nhếch môi cười, “Đó không phải là bồi thường cho tôi sao? Dù sao tôi cũng bị các người đánh đến suýt chút nữa mất mạng mà.”
Cô nếu dám lộ giàu, tất nhiên có năng lực bảo để vệ đồ của mình.
Ở thế kỷ 21, cô đã sống mà không nghẹn khuất, thật vô nghĩa khi nuốt giận trong ở thời đại này.
Hơn nữa, nguyên chủ vốn là bạo lực, một lời không hợp liền trực tiếp động thủ, điểm này làm cô rất thích.
“Cô đừng ngậm máu phun người! Sao chúng tôi lại phải đánh cô?” Lâm Tân Kiến không chịu thừa nhận.
Lâm Tâm Nhu cười yếu ớt nói: “Chị... Kinh Nguyệt, tôi biết cô có ý kiến với mẹ tôi, nhưng mẹ tôi và chú Lâm sau này họ mới quen biết. Hơn nữa, bọn họ đến với nhau cũng chỉ vì muốn có người chăm sóc cho cô thôi, chú Lâm là một người đàn ông, ông ấy cũng không tiện chăm sóc con cái, nên bọn họ đều là vì cô mà. Bằng không, khi cô lấy cái chết ra để ép họ mỗi tháng đưa cho cô 20 tệ, họ cũng sẽ không đồng ý.”
Cho con mình một tháng 20 tệ, cũng không nghĩa là nhà họ có quá nhiều tiền.
Ánh mắt người chung quanh nhìn Lâm Kinh Nguyệt cũng hơi khác.
Lâm Kinh Nguyệt không hề hoảng hốt, cô ung dung xem Lâm Tâm Nhu diễn.
Phải cho cô ta một cái gì đó lớn mới được.
Lâm Tâm Nhu không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Kinh Nguyệt, nhưng không biết vì sao, đối diện với ánh mắt của Lâm Kinh Nguyệt, cô lại vô cớ hoảng hốt.
Nhưng cô vẫn cắn răng tiếp tục biểu diễn, “Kinh Nguyệt, cô không thể chỉ vì có ác cảm với mẹ tôi mà đổi trắng đen, mấy năm nay trong nhà đều lấy cô làm chủ, ngay cả Chú Lâm cũng vì bồi thường cho cô mà nhượng bộ...”
Một người làm cha nhưng lại nhẫn nhịn con cái như thế, hai bà cô trên xe bò dùng ánh mắt trách móc mà nhìn Lâm Kinh Nguyệt.
Đại bất hiếu.
Nhìn dáng vẻ này, đáy lòng Lâm Tâm Nhu tràn ngập vui sướиɠ, cô ngoan ngoãn cười yếu ớt: “Kinh Nguyệt...”
“Cô biểu diễn xong rồi đúng không.” Lâm Kinh Nguyệt đột nhiên cười nhạo một tiếng, đôi mắt trong veo dừng ở trên người Lâm Tân Nhu.
“Tôi đối với mẹ của các người có ác cảm? Cô nói đúng, tôi đúng là có ác cảm thật.”
Thấy cô thừa nhận, Lâm Tâm Nhu sắp không nhịn được mà sắp vỗ tay cho cô.
Nhưng một giây sau, lý trí của cô ta lập tức trở về, trong khoảng thời gian này Lâm Kinh NguyệKkhông phải như thế này.
Trong lòng cô ta cảnh giác, quả nhiên, ngay sau đó lời của Lâm Kinh Nguyệt trực tiếp giống như một chiếc búa lớn, đập thẳng vào tim cô ta.
“Tại sao tôi có ác cảm với bà ta, cô không biết sao? Hai người các ngươi không phải là một đôi kéo chân sau, mà là con riêng nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân!” Cô cười tủm tỉm, nhếch đôi môi đỏ mọng lên, nhưng lời nói ra lại như dao, hung hăng đâm vào sâu trong lòng Lâm Tân Nhu và Lâm Tâm Kiến.
Sắc mặt hai người trong nháy mắt trắng bệch, sau đó là xanh mét.
Bọn họ trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt: “Cô nói bậy!”
“Lâm Kinh Nguyệt, cô đây là vu khống, cô..... Cô môi đỏ răng trắng, sao có thể nói ra những lời ác độc như vậy? Cô...”
“Ác độc? Xem ra các người không tin nhỉ, nhưng mà có thể trở về viết thư hỏi nha, xem hai vị kia nói như thế nào ấy mà.” Lâm Kinh Nguyệt vẻ mặt kiên định, ý tứ sâu xa.
Những người xung quanh đều choáng váng.
Dưa lớn thật nha, con ngoài giá thú, nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, tác phong tồi tệ!
Trời ơi!
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tâm Nhu và Lâm Tân Kiến rất kì lạ, ngay cả Triệu Hoa cũng bình tĩnh lùi lại hai bước.
Sợ có quan hệ với hai người bọn họ.
Lâm Tâm Nhu chú ý đến ánh mắt của Triệu Hoa.
Lâm Kinh Nguyệt cười rạng rỡ với hai người họ, sau đó quay sang nhìn một đại gia khác đang ăn dưa bên cạnh, “Chú à, chú còn phải đợi ai đó sao? Hay là, chú trực tiếp đưa tôi về đi, tôi cho chú nửa cân đường?”
Đại gia kia hừ một tiếng, lập tức gõ nhẹ điếu thuốc rồi cất đi, “Không đợi nữa, tôi đưa cô đi.”
Nửa cân đường, rất nhiều, “Đúng rồi cô gái nhỏ, cô ở đại đội nào?"
“Thanh Sơn đại đội.”
“Ngay ở cách vách, ông già đây đưa cô đi.” Lão đại gia cười ha ha, cô gái nhỏ này ra tay thật hào phóng.
“Được rồi, cám ơn đại gia.” Lâm Kinh Nguyệt cũng cười tủm tỉm, tiện tay xách cái túi lớn dễ dàng ném lên xe bò.
Những người bên cạnh...
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ không tim không phổi của cô, ai cũng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng có chút chua xót khó hiểu.
Ánh mắt Chu Nham nhìn sang, phất tay với Lâm Kinh Nguyệt, “Lâm Tri Thanh, cô có phiền nếu chúng tôi cọ xe không? Chỉ có tôi và Giang Tầm, chỉ hai người thôi.”
Giang Tầm một tay đút túi, tay kia xách theo một bưu kiện nhỏ: “Tôi đưa một nửa số đường.”
“Vậy thì được, lên đi.” Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày.
Ba người lên xe bò, lão đại gia lái xe rời đi, nhưng bầu không khí bên này vẫn có chút cổ quái.
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tâm Nhu và Lâm Tân Kiến đều có chút sai sai.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 11: Các người là con ngoài giá thú