- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 7: Đại đội Thanh Sơn
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 7: Đại đội Thanh Sơn
Ở ngay bên kia lối đi, hàng đó là vị trí ba chọi ba.
Người nói chuyện là người đàn ông ngồi bên ngoài, tuổi cũng không lớn lắm, chắc hẳn là cũng xuống nông thôn, nhưng ăn mặc cũng không tệ lắm, điều kiện trong nhà anh ta chắc cũng rất tốt.
Lâm Kinh Nguyệt liếc anh ta một cái, “Nhà anh sống ở bên bờ biển à?”
Người đàn ông dừng lại, “Ý cô là sao?” Trực giác mách bảo chắc không phải là một lời hay ho.
“Quản rộng như vậy.”
Trên xe lửa vang lên tiếng cười liên tiếp, sắc mặt của người đàn ông khó coi, trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, “Mồm, mồm, mồm mép tép nhảy. “
“Xen vào việc của người khác.”
“Cô……”
“Anh là cái thá gì? Chỉ một câu thôi mà cũng nói lắp bắp, ríu rít xiêu vẹo. Đây là ân oán cá nhân của chúng tôi, có liên quan gì đến anh? Lâm Kinh Nguyệt bĩu môi.
Khuôn mặt của người đàn ông tức giận đến đỏ bừng vì cô.
Hít sâu vài lần mới miễn cưỡng khống chế được cơn giận, anh ta lại nhìn về phía Lâm Tâm Nhu, bộ dạng cô ta trông như sắp khóc, trong lòng anh ta nhất thời cảm thấy giống như ăn phải một con ruồi.
Anh ta thầm trách mình vừa rồi xen vào việc của người khác, lo chuyện bao đồng.
Thấy anh ta không nói gì nữa, Lâm Kinh Nguyệt cũng không được một tấc tiến một thước, cô nhíu mày, chào Hứa Thanh Thanh một tiếng rồi đứng dậy đi WC.
Khi cô quay trở lại, cô thấy rằng tất cả mọi người đều rất yên tĩnh.
Lâm Tâm Nhu và Triệu Hoa cũng không tiếp tục làm yêu nữa, mà chỉ thỉnh thoảng nhìn cô bằng ánh mắt như bị trúng độc.
Lâm Kinh Nguyệt ghim trong lòng, có một số người không bao giờ nghĩ về kết quả chỉ vì họ đã gieo nhân trước, điều bọn họ vĩnh viễn nhìn thấy chỉ là liệu mình có chịu thiệt hay không thôi.
Chuyện về nông thôn tám lạng nửa cân này*, cô trở về chỉ là để báo thù, cho bọn họ cũng nếm thử mùi vị này cũng không có gì quá đáng.
Lâm Kinh Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần, sau đó cô vô thức ngủ thϊếp đi.
......
Cuối cùng, sau ba ngày hai đêm ngồi tàu hỏa đến thành phố Long, tỉnh Hắc, nơi bọn họ xuống là vùng nông thôn ở huyện Bạch dưới thành phố Long, một nơi gọi là xã Hồng Hà, Lâm Kinh Nguyệt thuộc đại đội Thanh Sơn dưới xã Hồng Hà.
Cô không biết hai chị em kia bị chia cắt ở đâu, nhưng bọn họ trốn cũng không thoát được, vì ở cùng một xã.
Xa hay gần đều không quan trọng.
Cô đeo ba lô, xách theo một cái vali, nên Lâm Kinh Nguyệt cũng rất thoải mái, điều này tạo thành sự tương phản rõ rệt với những người khác khi họ mang túi lớn túi nhỏ.
Chuyển xe buýt từ thành phố đến thị trấn.
Lâm Kinh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt giành được một vị trí gần cửa sổ, cô nhanh tay lấy vỏ cam ra ngửi.
Mùi hương trong khoảnh khắc đó gần như tiễn cô đi.
Những người khác không may mắn như cô ấy, hầu hết mọi người đều không có chỗ, đứng ở giữa, mà con đường này còn không bằng phẳng, gần như bị ném qua ném lại.
Giống như chuông gió treo dưới mái hiên.
“Lâm Kinh Nguyệt, vị trí của cô hãy nhường cho Tâm Nhu ngồi đi.” Triệu Hoa nhìn thoáng qua Lâm Tâm Nhu yếu ớt, nhíu mày nói với Lâm Kinh Nguyệt.
“Đúng vậy, đồng chí Lâm, em gái của cô đều sắp ngất xỉu rồi.” Người đàn ông ở trên xe ôm bất bình thay Lâm Tâm Nhu, trợn mắt lên tiếng.
Anh biết Lâm Tâm Nhu không phải là người tốt, nhưng cũng không thích Lâm Kinh Nguyệt hùng hồn.
Thấy vậy, các bác gái lớn tuổi trong xe cũng không khỏi hùa theo, “Tiểu đồng chí, em gái cháu nhìn như không thoải mái lắm, hay là cháu nhường chỗ cho em gái cháu ngồi đi.”
“Cháu môi đỏ răng trắng, đứng một trăm chắc cũng không sao đâu.”
“Đúng đó, đúng đó.”
Trong lúc nhất thời, người phụ họa càng nhiều.
Lâm Tâm Nhu cũng không nói nhiều, liền cẩn thận, luống cuống nhìn về phía Mục Tri Hứa.
Những người trong xe nhất thời cảm giác chính nghĩa bùng nổ.
Thanh niên trí thức từ trên xe lửa cùng đi xuống hai mặt nhìn nhau, có điều cũng không mở miệng, Hứa Thanh Thanh muốn nói chuyện, lại bị người quen kéo lại.
Lâm Kinh Nguyệt ung dung nhìn bọn họ biểu diễn, “Nhường cho cô ta á, đương nhiên là... Không, không, không bao giờ.”
“Tiểu đồng chí, tại sao cháu lại không có ý thức giúp đỡ người khác”
“Hừ, sẵn sàng giúp đỡ người khác cũng phải xem đối tượng, đối mặt với một người nhảy sông muốn lôi kéo tôi cùng chết, tôi cũng không vui vẻ mà đi giúp đỡ người khác.” Lâm Kinh Nguyệt không có ý định che giấu chuyện này.
“Lâm Kinh Nguyệt, cô nói bậy!” Sắc mặt Lâm Tâm Nhu càng trắng bệch.
Lâm Tân Kiến cũng rất tức giận, “Lâm Kinh Nguyệt, cô nói là chị tôi kéo cô xuống, vậy vì sao chị ấy phải nằm viện còn cô thì không!”
Lâm Kinh Nguyệt tựa vào cửa sổ, dùng sức hít một ngụm vỏ cam, trong lòng dễ chịu hơn một chút, “Gọi thẳng tên của chị mình, quả nhiên là con riêng mà mẹ kế mang theo, đúng là lên không được mặt bàn* mà!”
Ở thời đại này mẹ kế phần lớn đều xấu xa, trên xe có hai thanh niên trí thức đã chịu không ít khổ vì mẹ kế, sắc mặt của họ lập tức thay đổi.
Lâm Kinh Nguyệt tiếp tục nói, “Có mẹ kế thì có ba dượng, tôi không có tiền nằm viện, sống hay chết toàn dựa vào may mắn, cũng may tôi đã qua khỏi.”
“Không phải, tôi không có...”
“Lâm Tâm Nhu, cô không cần phải sợ, tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi nghĩ chúng ta là người một nhà nên quên đi. Tôi chỉ là không nghĩ tới, chỉ là một vị trí thôi mà cô cũng muốn giành với tôi, quyên đi, sao cũng được, dù sao chỉ cần là đồ của tôi, cô đều phải cướp đi.” Lâm Kinh Nguyệt trông có vẻ chán nản, nói xong liền muốn đứng lên.
Nữ thanh niên trí thức từng chịu cực khổ dưới bàn tay của mẹ kế vội vàng đẩy cô ngồi xuống, “Đồng chí Lâm, đồng chí không cần đứng dậy, có người cho rằng chỉ cần họ giả vờ là có thể có được tất cả, ánh mắt của quần chúng cũng không phải mù.”
Lâm Tâm Nhu này, cùng mẹ kế kia của cô ta quả thực giống nhau như đúc.
Làm gì đều khiến người ta ghê tởm như vậy.
Những người khác trong xe: “...”
Nếu lúc này họ lại lên tiếng, chẳng phải chứng minh bọn họ bị mù sao?
Còn nữa, cô gái nhỏ này nhìn thì ngoan ngoãn khéo léo, ai mà biết lại ác độc như vậy, còn bị mẹ kế lôi kéo cùng bắt nạt chị gái, đáng đời.
Lâm Kinh Nguyệt mỉm cười, ở góc độ người khác không chú ý, khıêυ khí©h nhìn thoáng qua Lâm Tâm Nhu.
Thật tuyệt khi khi dùng ma pháp đánh bại ma pháp.
“Đồng chí Hạ, cảm ơn.” Lâm Kinh Nguyệt mỉm cười với tri thanh đã nói chuyện thay cô.
*Tri thanh: thanh niên trí thức
Hạ Nam bị nụ cười của cô làm cho loá mắt, thầm nghĩ, đồng chí Lâm này trông thật xinh đẹp.
“Không có gì, mọi người đều là tri thanh, đương nhiên phải như vậy.”
Hai người thấp giọng nói chuyện, ba người Lâm Tâm Nhu tức giận đến mức sắp nổ tung.
Hai tiếng sau, xe buýt đến thị trấn, trước cổng nhà ga đã có mấy chiếc xe bò kéo.
Một tấm biển được dựng lên ở phía trước của mỗi chiếc xe bò.
Lâm Kinh Nguyệt tìm được vị trí đại đội Thanh Sơn xã Hồng Hà, phát hiện trên xe bò đã có ba người, Hạ Nam mới ở trên xe giúp cô nói chuyện cũng ở trong số đó.
Hai người còn lại là đàn ông, một người là người đã xen vào việc của người khác trên xe lửa, hình như tên là Đỗ Kiến Quốc, người còn lại thì cô không biết tên.
“Tới rồi thì mau lên xe đi, còn có ba người nữa, lề mà lề mề.” Người đàn ông ngồi trên xe bò cau mày nói.
Anh ta tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo khâu khâu vá vá, nhưng tinh thần diện mạo cũng không tệ lắm.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Trong lòng Lâm Kinh Nguyệt đại khái biết thân phận của anh ta, không phải là đại đội trưởng thì chính là bí thư chi bộ, cô cười nói một câu, sau đó vội vàng leo lên xe ngồi xuống.
Đại đội trưởng nhìn cô một cái, rồi ở bên cạnh hút thuốc, không nói lời nào.
Sau hơn mười phút, ba người còn lại đến muộn.
Lâm Kinh Nguyệt híp mắt một chút, thật trùng hợp, Lâm Tâm Nhu, Lâm Tân Kiến, Triệu Hoa.
Cô nheo mắt lại, ừm tốt, cuộc sống sẽ không nhàm chán nữa.
Ba người nhìn thấy cô, tâm trạng không được tốt lắm.
“Lên xe đi!” Đại đội trưởng không kiên nhẫn nhìn ba người.
Lần này, bảy thanh niên trí thức được phân công xuống, nhưng thoạt nhìn không ai trong số họ có vẻ phù hợp với công việc.
[PS: Lâm Kinh Nguyệt: đã đưa tới cửa, không ngược đãi bọn họ đến mức bọn họ hoài nghi nhân sinh, cô sẽ rất hối hận trong cuộc sống.]
----------
*上不得台面: [Shàng bùdé táimiàn]: lên không được mặt bàn.
Lên không được mặt bàn ý là: cầm không ra tay, không thể gặp người.
Làm người cần phải quang minh lỗi lạc, nên từ bỏ những hành động và âm mưu đen tối không thể lên sân khấu.
*Tri thanh: thanh niên trí thức (từ nay mình sẽ dùng tri thanh cho gọn nha)
*半斤八兩: [Bànjīnbāliǎng]: bán cân bát lượng: tám lạng nửa cân (thành ngữ). “Bán cân bát lượng”: câu thành ngữ này của Trung Quốc cũng có nghĩa giống với câu: “kẻ tám lạng, người nửa cân”
- “kẻ tám lạng, người nửa cân”
Chúng ta thường dùng câu “kẻ tám lạng, người nửa cân” để chỉ sự ngang tài ngang sức. Tuy nhiên nửa cân chỉ tương đương với năm lạng. Vậy làm sao có thể gọi là “ngang tài ngang sức” cho được?
Thực tế, theo hệ thống đo lường xưa, một cân tương đương với mười sáu lạng. Cân này còn gọi là “cân ta” để phân biệt với “cân Tây”, tương ứng với mười lạng. Và như thế, tám lạng đúng bằng với nửa cân ta, và “kẻ tám lạng, người nửa cân” hoàn toàn phù hợp để nói về sự ngang tài ngang sức.
Thật vậy, Thành ngữ tục ngữ lược giải của Nguyễn Trần Trụ có giảng: “Kẻ kia tám lạng, kẻ này nửa cân: Tám lạng cũng là nửa cân. Ý nói hai bên đều bằng nhau không ai hơn kém”. Việt Nam tự điển của Lê Văn Đức cũng giải thích: “Kẻ kia tám lạng (lượng), người này nửa cân: Bằng nhau, không ai hơn ai (1 cân có 16 lạng)”.
Cũng nói thêm, câu này vốn bắt nguồn từ thành ngữ tiếng Trung “bán cân bát lượng” (半斤八兩) với nghĩa tương tự.
Tóm lại, “kẻ tám lạng người nửa cân” vốn là cách nói chỉ sự ngang tài ngang sức dựa trên hệ thống đo lường xưa, với một cân bằng mười sáu lạng.
(Nguồn: tiếng Việt giàu đẹp)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 7: Đại đội Thanh Sơn