- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 1: Mang theo không gian nông trường xuyên qua
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 1: Mang theo không gian nông trường xuyên qua
“Rầm rầm rầm......” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên một hồi, khiến Lâm Kinh Nguyệt đang say giấc nồng đến lông mày cũng nhíu lại, đôi lông mày đầy vẻ khó chịu đang nhíu lại vì bị quấy rầy.
Cô kéo chăn che đầu lại, đang định ngủ tiếp, thì tiếng gõ cửa lại vang lên, còn kèm theo tiếng nói của ai đó: “Kinh Nguyệt, Lâm Kinh Nguyệt, dậy đi! Mở cửa!”
Người gõ cửa dường như không có ý định sẽ từ bỏ nếu cánh cửa vẫn chưa được mở ra.
Bên ngoài ồn ào đến mức Lâm Kinh Nguyệt không thể ngủ được, cô giật mình từ trên giường ngồi dậy, đang chuẩn bị mắng chửi, thì lời vừa đến bên miệng, cô đột nhiên ngoẹo sang một bên: “Mẹ nó!”
Cô nhớ ra là mình đã xuyên không rồi!
Cô vốn dĩ là người ở thế kỷ 21, là một Bạch Phú Mỹ*, người đã dành cả đời chỉ để ăn no chờ chết, tiền cô tiêu mấy đời cũng không hết.
*Bạch phú mỹ: người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.
Vốn dĩ cuộc hôn của bố mẹ cô chỉ là một cuộc nhân thương nghiệp, sau khi hai người lớn hai bên qua đời, bọn họ liền nhanh chóng ly hôn, mỗi người lập gia đình mới, chao ôi, Lâm Kinh Nguyệt liền biến thành một ‘nhóc đáng thương’ không ai cần.
Cuối cùng cô sống một mình, hai người bọn họ ngoại trừ đưa sinh hoạt phí định kỳ cho cô ra, thì hai người đó còn đưa cô di sản mà người lớn hai bên sớm để lại cho cô.
Sau khi Lâm Kinh Nguyệt tốt nghiệp đại học xong, cô liền trực tiếp hỏng rồi.
Dù sao ở trong cuộc đời cô cũng không có mục tiêu gì hết, nên cô cảm thấy ăn no chờ chết rất tốt. Vì vậy, cô cũng không có công việc, cả ngày chỉ cày mấy bộ phim truyền hình, đọc tiểu thuyết, đi dạo phố, rảnh rỗi thì đi quên ít tiền làm từ thiện.
Cũng bởi vì quá nhàm chán, nên cô đã tới trang trại của nhà mình ở ngoại thành dạo chơi. Ai mà ngờ được cô thế mà lại thật xui xẻo, cô vậy mà bị trượt chân rồi lăn xuống ruộng, khi tỉnh lại liền trở biến thành Lâm Kinh Nguyệt ở thập niên 70.
“Lâm Kinh Nguyệt, mày còn không mở cửa là lão tử xông vào đấy!” Ngoài cửa, người ở bên kia vẫn còn đang kêu gào, nhưng lại có chút không đủ sức lực.
Vừa nhìn là biết không dám xông vào.
Lâm Kinh Nguyệt mắt trợn trắng, tạm thời dừng suy nghĩ lại, gãi gãi tóc rồi đứng lên đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô liền đối diện với đôi mắt đang tràn ngập lửa giận, Lâm Kinh Nguyệt lười biếng nói: “Làm gì? Mới sáng sớm lại đi quấy rầy giấc mơ của người khác.”
“Sáng sớm?!” Người đàn ông trừng mắt.
Lâm Kinh Nguyệt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ngoài cửa sổ mặt trời đã sớm lên cao......
“Có chuyện gì nói mau.”
“Mày đây là có thái độ gì? Tao tốt xấu gì cũng là cha mày!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể cho cô hai cái bạt tay.
Nhưng mà ông không dám, nha đầu chiết tiệt này giống như một cái pháo, đυ.ng vào một chút liền nổ, nhất định sẽ làm loạn lên để cho tất cả mọi người đều biết.
“Nếu ông không phải cha tôi, thì ông đã không thể vẫn còn yên ổn mà đứng đây rồi.” Lâm Kinh Nguyệt liếc ông ta đầy ẩn ý.
Đây là cha của nguyên chủ, nhưng bị nguyên chủ thu thập đến dễ bảo.
Nguyên chủ ỷ vào mình sức mạnh to lớn của mình, ở nhà xưng vương xưng bá, chỉ cần có người dám lạch cạch một tiếng, thì đi lên chính là dùng hành động.
Trong nhà mỗi người đều từng bị cô xử lý qua.
Lâm Kinh Nguyệt tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ, cô cũng biết rõ những điều này không cũng không thể trách nguyên chủ được.
Vì nguyên chủ từ nhỏ đã không có mẹ, bên nhà ông ngoại cũng không quan tâm gì đến cô ấy, cha cô ấy cũng không tốt, mẹ cô ấy vừa mới mất ba tháng, ông ta liền gấp không chịu nổi đem người mới đón về nhà.
Người phụ nữ kia còn mang theo hai cái con chồng trước, là một đôi long phượng thai.
Người ngoài không biết, nhưng Lâm Kinh Nguyệt biết rõ, hai người này chính là con ruột của cha cô ấy.
Được lắm, bọn họ đã trở thành người một nhà, Lâm Kinh Nguyệt vốn dĩ đã không được chào đón liền biến thành ‘nhóc đáng thương’.
Bất cứ ai cũng có thể dùng hai chân đạp lên.
Lúc đầu, Lâm Kinh Nguyệt cũng không dám làm gì, cho đến một lần, cô bị cặp song sinh đè ra và đánh đập trong hai tiếng, cuối cùng cô còn bị nhốt trên sân thượng và bị bỏ đói suốt ba ngày.
Lúc cô sắp chết, cô mới hiểu ra rằng đã sống không bằng chết, thì từ nay về sau, kẻ nào tàn nhẫn với cô, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Từ cái ngày đó, Lâm gia liền bắt đầu gà bay chó sủa.
Ban đầu Lâm Kinh Nguyệt còn chịu thiệt, hai bên đều lưỡng bại câu thương, nhưng khi cô lớn lên, sức lực của cô càng lúc càng lớn, tất cả mọi người trong nhà cộng lại đều cũng không phải đối thủ của cô.
Sợ bị đánh nên bọn họ liền ngoan ngoãn nghe lời.
Cha Lâm liếc nhìn Lâm Kinh Nguyệt, biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa không ngừng nói: “...... Lần này mày thật quá đáng, mày lại đem Nhu Nhu đẩy ngã xuống sông, trước khi đến được bệnh viện suýt chút nữa nó đã mất mạng rồi, bên này tao vẫn chưa được phát tiền lương, mày đưa đây một ít tiền, bệnh viện bên kia còn thiếu một ít.”
Sau khi nói xong trong một hơi, cha Lâm trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt.
Lâm Kinh Nguyệt trào phúng cười cười: “Tôi không có tiền, ông thích mượn ai thì mượn.”
Nói xong, rầm một tiếng cô đem cửa đóng lại.
Làm cho cha Lâm suýt chút nữa bị đập trúng: “......”
Vì chỗ Lâm Kinh Nguyệt keo kiệt không chịu chìa tiền ra, nên ông ta chỉ có thể hùng hùng hổ hổ rời đi.
Trong nhà không có tiền, Lâm Kinh Nguyệt sẽ tin sao?
Cô ngồi ở trên giường cười lạnh, hôm qua nguyên chủ và Lâm Tâm Nhu cùng rơi xuống sông, có điều không phải là đẩy, mà là Lâm Tâm Nhu tự mình nhảy xuống, còn cố ý kéo nguyên chủ theo.
Lâm Tâm Nhu biết bơi, đương nhiên không sợ.
Nhưng nguyên chủ thì khác, nguyên chủ lại chính là một con vịt cạn, lúc rơi xuống đã bị sặc không ít nước, cũng may cô kịp thời xuyên qua đây, phí sức của chín trâu hai hổ mới từ trong sông bò ra được.
Nhìn mặt sông yên tĩnh, cô cũng mặc kệ Lâm Tâm Nhu, về đến nhà cô uống một chén trà gừng, sau đó ngủ một giấc ngủ đến bây giờ.
Cô xoa xoa cái trán một chút, Lâm Kinh Nguyệt thở dài.
Vào thập niên 70 khi thức ăn và quần áo khan hiếm, mà cô lại là người đã quen với cuộc sống ấm no, sung túc, giờ cô xuyên qua đây rồi cô làm sao mà sống đây.
Nằm một hồi, cô mới chịu ngồi dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn, thì sau một khắc, trời đất quay cuồng, cô liền biến mất ở trong phòng.
Nhìn thấy địa phương xa lạ, Lâm Kinh Nguyệt trợn to hai mắt, cô có chút phản ứng chậm!
“Mẹ Kiếp, Đại Thần không có khinh mình, mình cũng có không gian!”
Cô hưng phấn đánh giá không gian.
Ồ? Cái này không gian này quen quá nha, đây không phải nhà kho của trang trại nhà cô sao?
Lâm Kinh Nguyệt phình phịch chạy tới đẩy cửa nhà kho ra, quả nhiên đây là nhà kho của nhà cô.
Ngoài ra, còn chất một đống lương thực.
Trang trại này là của riêng cô, ở đây không chỉ trồng lúa nước, lúa mì mà còn trồng rất nhiều loại trái cây. Chỗ này còn nuôi một số loại gia súc như: lợn, cừu, bò, gà gì đó nữa,...
Trong nhà kho là gạo và lúa mì vừa thu hoạch được trong năm nay, tất cả đều đã được tróc ra và lúa mì cũng được xay thành bột.
Gạo khoảng 80.000 cân và lúa mì cũng vậy.
Trang trại này không lớn lắm, chỉ có 80 mẫu đất và sản lượng một mùa cũng gần như nhau.
Lâm Kinh Nguyệt cũng đi xem vườn cây ăn quả và nơi chăn nuôi gần đó, chúng vẫn ở đó, cô hào hứng đi kiểm tra lãnh thổ của mình.
Không giống như trang trại, đất ở trong không gian của cô ít hơn, ngay trước nhà kho chỉ có khoảng hai mẫu ruộng.
Trên đó chưa trồng gì cả, bên cạnh còn có một cái giếng, khiến cô liên tưởng đến linh tuyền thường xuất hiện trong tiểu thuyết.
Lâm Kinh Nguyệt liền vội vàng chạy tới.
Khi cô đến cạnh giếng, thứ nước này tự động hiện lên trong đầu cô, nó không phải là linh tuyền để người chết khởi tử hồi sinh, hay dùng để tẩy tủy gì hết, nhưng uống nó lâu dài có thể bồi bổ cơ thể và làm đẹp da.
Đã nói có còn hơn không, làm người phải biết đủ, Lâm Kinh Nguyệt hài lòng rời khỏi không gian.
Cô mở cửa, đi ra ngoài rửa mặt, sau đó vào bếp tìm gì ăn.
Tủ bát bị khóa, cô cũng không để ý, tay dùng một chút sức, tử đã trực tiếp được kéo ra.
Có sức lực lớn đúng là thuộc loại trâu bò!
Bên trong không có nhiều đồ, cô đoán chắc là để đề phòng cô lừa gạt, bên trong chỉ có hai cân bột mì, hai cân gạo, không có thịt, năm quả trứng cùng một ít gia vị.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không chê, rất nhanh đã làm cho mình một chén bánh canh, đập hai quả trứng gà vào đó.
Trước khi nồi được vớt ra cô bỏ vào hai giọt dầu mè, hương thơm trong nháy mắt liền bay ra.
Lâm Kinh Nguyệt rất hài lòng bưng chén lên ăn.
Cô vừa mới ăn xong, đã nghe thấy có tiếng người đi tới.
Nhà này được nhà máy chia cho, nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, cách âm không tốt chút nào.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
- Chương 1: Mang theo không gian nông trường xuyên qua