----
Nguyễn Minh Phù đặt hộp sắt về chỗ cũ, rồi khóa tủ lại.
Ngày hôm sau vừa tờ mờ sáng, Nguyễn Minh Phù đã tỉnh lại.
Trên giường chỉ trải một tầng đệm mỏng manh, ván giường cứng cứng khiến cô ngủ không được thoải mái, người vẫn bị vây trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh.
Nghe được ngoài phòng có tiếng động, cô làm sao mà ngủ được.
Người đang bận rộn bên ngoài là một nữ thanh niên tri thức, nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Minh Phù còn sửng sốt một chút, thường ngày cô gái xinh đẹp này phải ngủ thẳng cẳng đến giờ cơm, nếu không tuyệt đối không dậy.
"Thanh niên tri thức Nguyễn, cô dậy sớm vậy sao?"
Nữ thanh niên tri thức này trông khá hiền lành, còn cười cười với cô.
Nguyễn Minh Phù được an ủi.
Cô cũng không phải ma quỷ chuyển thế, nhân duyên cũng không quá kém.
"Ngủ không được thì dậy."
Nụ cười trên mặt nữ thanh niên tri thức càng đậm hơn.
"Thanh niên tri thức Nguyễn, đến cuối tháng rồi, tháng sau tôi còn cần giúp cô nấu cơm không?"
Thanh niên tri thức đều ăn cơm cùng một nồi, mỗi ngày phân công hai người luân phiên.
Nhưng nguyên thân không bao giờ làm.
Một là cô chưa từng xuống bếp, nấu cơm quá khó ăn, hai là cô có thể dùng tiền mời người giúp cô làm.
Nguyễn Minh Phù: "......"
Thảo nào cười hiền lành như vậy, thì ra cô là bên A tôn quý.
"....Cần."
Nguyên thân không biết nấu cơm, chẳng lẽ cô biết?
Nguyễn Minh Phù lớn như vậy, ngay cả phòng bếp nhà cô ở đâu cũng không biết.
Nghĩ đến lúc trước còn ở trước mặt tên mặt hung kia thổi phồng cô giỏi nấu ăn, trong lòng lại có chút chột dạ.
Cô trở về phòng tìm đồ hộp nguyên thân mua lúc trước đưa qua.
Thời buổi này không cho phép giao dịch riêng, Nguyễn Minh Phù đương nhiên cũng không ngốc đến mức trực tiếp trả tiền.
Nữ thanh niên tri thức cười nhận lấy, ánh mắt nhìn Nguyễn Minh Phù càng hiền lành hơn.
Sức lực của cô nhỏ, kiếm không được bao nhiêu điểm công, cuộc sống đương nhiên không khá hơn chút nào.
Dùng đồ hộp đổi lấy trứng gà cũng có thể bổ sung dinh dưỡng cho mình.
Bữa sáng là một chén cháo loãng chiếu ra bóng người, còn có hai củ khoai lang to bằng bàn tay.
Nguyễn Minh Phù ngước mắt lên, tất cả mọi người đều ăn như vậy. Chẳng qua lượng cơm nam thanh niên tri thức ăn nhiều một chút, sẽ nhiều hơn hai củ khoai lang.
Khoai lang vừa mới ra lò, còn đang bốc hơi nóng.
Nguyễn Minh Phù cẩn thận cầm lên.
Tay cầm khoai lang như bạch ngọc, bàn tay này càng ngày càng thon dài mảnh khảnh, mắt các nam thanh niên tri thức đều nhìn thẳng, một người trong đó còn bị nữ thanh niên tri thức ngồi ở bên cạnh hung hăng nhéo một cái.
"Đẹp không?"
Nam thanh niên tri thức sững sờ vừa định gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
"Không...... Không đẹp."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Nữ thanh niên tri thức hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông tay đang nhéo eo nam thanh niên tri thức ra, còn không quên trừng Nguyễn Minh Phù một cái, thầm mắng một câu.
Nguyễn Minh Phù: "......"
Hai thanh niên tri thức này đã sớm là một đôi, na mẹ hai bên đều đã báo trước, chỉ chờ cuối năm làm giấy chứng nhận kết hôn.
Cơm nước xong, Nguyễn Minh Phù đang chuẩn bị đi thì bị người ta gọi lại.
"Thanh niên tri thức Nguyễn, xem buổi sáng cậu không ăn bao nhiêu, quả trứng luộc này cho cậu đi."
Các thanh niên tri thức còn chưa rời đi đã đồng loạt đưa mắt nhìn.
Nữ thanh niên tri thức mắng Nguyễn Minh Phù ngày hôm qua nhìn thấy cảnh này liền khinh thường bĩu môi, nháy mắt với thanh niên tri thức bên cạnh.
Lời từ chối của Nguyễn Minh Phù đến bên miệng nhưng cô vẫn nuốt xuống.
"Cảm ơn anh."