Chương 44

----

Trên đường về ký túc xá thanh niên tri thức, Nguyễn Minh Phù cảm thấy mình giống như con khỉ trong sở thú để người khác thăm quan.

Cô vừa về đến ký túc xá thanh niên tri thức đã nghe được một giọng nhiệt tình.

“Đồng chí Nguyễn, cuối cùng cháu cũng về.”

Nguyễn Minh Phù đứng ở cửa ký túc nhìn người phụ nữ trung niên đang cười tươi như hoa với cô.

“Thím là ai?”

"Thím là thím Hoàng.” Bà giới thiệu sơ lược một chút: “Thím đến làm mai cho cháu!”

Thím Hoàng là người thôn bên cạnh làm nghề mai mối kiếm tiền. Mấy hôm trước Chu Bằng tìm bà hứa trả năm mươi tệ tới hỏi cưới Nguyễn Minh Phù.

Sáng sớm hôm nay thím Hoàng đã tới rồi. Ai ngờ Nguyễn Minh Phù lại ra ngoài, khiến bà phải đợi cả ngày.

Các thanh niên tri thức và các nữ đồng chí khác đang đứng hóng chuyện này.



Nguyễn Minh Phù để đồ lên bàn: "Thím về đi, tôi sẽ không lấy chồng.”

“Chu gia là nhà tốt...... Cái gì?!”

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió, không ngờ lại bị từ chối, thím Hoàng sững sờ tưởng mình nghe nhầm.

“Đồng chí Nguyễn, điều kiện của gia đình họ Chu khá giả số một số hai của hợp tác xã này, được gả về đó là hưởng phúc cả đời đó. Đó là nhà chồng tốt đó.”

Nếu tên Chu Bằng thần kinh kia có thể dễ dàng từ bỏ, cô cũng sẽ không đau đầu như vậy.

"Thím về nói với Chu Bằng, tôi sẽ không gả cho anh ta." Nguyễn Minh Phù sẽ khiến cho anh ta tức chết luôn, nếu là nguyên chủ chắc là cô ấy cũng sẽ muốn nhanh chóng gả đi. Chờ hai năm nữa, cô thi đậu đại học, cũng có thể sửa lại án xử sai của cha mẹ.

Đối với áp lực từ phía Chu Bằng nguyên chủ có lẽ sẽ thỏa hiệp, nhưng Nguyễn Minh Phù tuyệt đối sẽ không cân nhắc.

Tình yêu do ép buộc có thực sự là tình yêu không?

Nếu hết cách, cô sẽ tìm cách thương lượng để người đàn ông đáng ghét cưới cô. Dù sao cô cũng không muốn sống với Tại Duyên Chiêu cả đời.

“Đồng chí Nguyễn, cháu nghĩ kỹ lại đi. Chu gia thật sự là một lựa chọn tốt. Gả vào đó, cháu không phải vất vả đi làm hàng ngày nữa. Hơn nữa, Chu Bằng cũng ưa nhìn, còn có công ăn việc làm. Lấy cậu ấy là đã trở thành người thành phố rồi.”

Thím Hoàng không muốn từ bỏ, năm mươi tệ cũng không phải là con số nhỏ.



Những nữ đồng chí khác nghe thấy thế đều cảm thấy rất ngưỡng mộ.

“Tôi vốn là người thành phố mà."

Nguyễn Minh Phù cầm lấy đồ trên bàn: " Thím Hoàng, thím cứ chuyển lời của tôi cho anh ta là được.”

Cô đi thẳng vào nhà, đóng cửa lại. Thím Hoàng đuổi theo bị chặn ở ngoài cửa.

Thím Hoàng bối rối một lúc lâu cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Đồng chí Nguyễn, cháu suy nghĩ kỹ đi…”

Sợ là không lấy nổi năm mươi tệ này rồi.

Thím Hoàng thở dài từ bỏ, một nữ đồng chí vội vàng tiến lại gần: "Thím Hoàng, thím thấy cháu thế nào?”

“Cháu sao?”

Thím Hoàng đánh giá nữ đồng chí vài lần: "Muốn thím giới thiệu cho cháu à?”

“Vâng.”